“Anh không chỉ phản bội tôi, mà còn nhục tôi ngay trước mắt tôi.”
“Anh còn nhớ không, lúc mới , đã từng gì với tôi?”
Những ngày đầu bên nhau, cả hai đều nghèo, chỉ có thể một căn phòng nhỏ chưa đến 20 mét vuông.
Mùa đông năm đó, chúng tôi không có máy sưởi.
Anh ta liền ôm chặt lấy tôi, đặt chân tôi lên ngực ta để sưởi ấm.
Phó Cẩn Hành cắn chặt môi, gương mặt tràn đầy tội lỗi và hối hận.
Đôi mắt ta dần dần đỏ hoe.
“Thi Dư, là vô dụng, không thể cho em một cuộc sống tốt nhất.”
Tôi ôm ta, dịu dàng an ủi:
“Không sao cả, chúng ta cùng cố gắng. Chỉ cần em, chỉ cần trái tim chúng ta cùng chung nhịp đập, thì mọi khó khăn đều không đáng sợ.”
Phó Cẩn Hành giơ ba ngón tay, thề trước trời đất.
“Anh, Phó Cẩn Hành, thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ phản bội Thi Dư. Nếu vi phạm, ra đường sẽ bị xe tông chết.”
Tôi bật , đưa tay che miệng ta, không cho ta những lời xui rủi như thế.
Phó Cẩn Hành nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Thi Dư, nếu sau này phản bội em, thì em nhất định phải rời xa , không do dự.”
“Người đó sẽ không còn là nữa, cũng không đáng để em níu giữ.”
Năm hai mươi tuổi, Phó Cẩn Hành đã với tôi rằng, nếu một ngày ta phản bội tôi, tôi nhất định phải rời xa ta.
Giờ đây, tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ta, bình thản đáp:
“Phó Cẩn Hành, năm đó rằng nếu tổn thương tôi, tôi nhất định phải dứt khoát rời đi.”
“Tôi đã .”
“Vậy bây giờ đang gì? Đe dọa tôi, ép buộc tôi những điều tôi không muốn.”
10
Nghe tôi , Phó Cẩn Hành bỗng chết lặng.
Anh ta quên mất rồi.
Trước đây, ước mơ lớn nhất của ta chỉ đơn giản là mong tôi bình an, khỏe mạnh, vui vẻ cả đời.
Vậy mà bây giờ, ta lại đang gì?
Không những phản bội tôi, mà còn dùng cái chết để ép buộc tôi tha thứ.
Phó Cẩn Hành chậm rãi bước xuống khỏi lan can, ôm đầu, đau khổ lẩm bẩm:
“Không phải … Không phải như thế…”
“Thi Dư, không biết tại sao… tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?”
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ ta.
Xác nhận rằng ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm, tôi nhẹ nhàng giơ tay lên.
Trình Dã và vài nhân viên bảo vệ lập tức lao đến, đè ta xuống đất.
Cuối cùng, tôi không nhịn nữa, tiến lên tát ta một cái thật mạnh.
Giận dữ hét lên:
“Phó Cẩn Hành, nếu muốn chết thì chết xa tôi ra!”
“Đừng có chết ngay trước mặt tôi, bẩn mắt tôi!”
Đôi mắt Phó Cẩn Hành tràn đầy tổn thương, cả người run rẩy, cuộn tròn như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nức nở kêu tên tôi:
“Thi Dư… Thi Dư… Anh em…”
Nhưng ta càng vùng vẫy, càng gào khóc, tôi lại càng thấy chán ghét.
Nhìn bóng ta bị kéo đi xa dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, tôi chẳng còn chút cảm nào.
Trình Dã đứng bên cạnh, lo lắng tôi.
Tôi đưa tay chạm vào mặt.
Ướt nhòe.
Phó Cẩn Hành vì có dấu hiệu tâm lý không ổn định, bị cưỡng chế trục xuất về nước.
Trình Dã cũng trở về cùng tôi, đồng hành khởi kiện ly hôn.
Với đầy đủ bằng chứng ngoại cùng lý do hôn nhân đổ vỡ, quá trình ly hôn diễn ra thuận lợi.
Lần này, Phó Cẩn Hành không dám giở trò nữa, chỉ lặng lẽ theo sau tôi, thủ tục.
Khi tất cả đã xong xuôi, đứng trước cổng tòa án, ta tôi và Trình Dã sóng vai đứng cạnh nhau.
Ánh mắt tràn ngập sự hối hận.
Môi ta run run, giọng khàn đặc hỏi tôi:
“Thi Dư, nếu không những chuyện đó, thì chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc, đúng không?”
“Chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, có một con xinh đẹp và thông minh, cùng nhau nuôi dạy con lớn lên.”
“Rồi cùng nhau đi khắp thế giới, đồng hành bên nhau cả đời…”
“Có đúng không?”
Tôi khẽ bật .
Không đáp.
Chỉ khi đi ngang qua ta, tôi nhẹ giọng :
“Thật ra, lúc đó tôi đã mang thai hai tháng.”
Chỉ một câu.
Không cần gì thêm.
Tôi biết, ta sẽ tự tưởng tượng ra mọi thứ.
Phó Cẩn Hành kinh hoàng ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn nỗi đau đớn tột cùng.
Rồi ta sụp xuống, quỳ rạp trên mặt đất, nắm tay siết chặt, mạnh xuống nền đá.
Mỗi cú đều bật máu.
Trình Dã bước đến, hạ giọng hỏi tôi:
“Em vừa gì với hắn?”
Tôi nhún vai, bình thản đáp:
“Chỉ lừa hắn rằng tôi từng mang thai con của hắn thôi.”
Trình Dã tôi, giơ ngón cái lên, ý khen tôi cao tay.
Sự thật là, Phó Cẩn Hành chẳng thể nào xác minh điều đó.
Anh ta chỉ có thể tự mình dằn vặt, tự mình gặm nhấm đau khổ.
Vài tháng sau
Vừa trở lại London không bao lâu, tôi nghe tin Phó Cẩn Hành gặp tai nạn xe hơi.
Chưa kịp đưa vào viện, đã chết ngay tại chỗ.
Người ra vụ tai nạn là Dư Vãn Vãn.
Cô ta chạy trốn khỏi quê, một chiếc xe, rồi điên cuồng lao vào xe của Phó Cẩn Hành, muốn cùng chết với ta.
Cuối cùng, ta bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường.
Mọi chuyện chấm dứt tại đây.
Phó Cẩn Hành từng thề rằng nếu phản bội tôi, ta sẽ bị xe đâm chết.
Bây giờ, điều đó đã thành sự thật.
Từ phía sau, Trình Dã nhẹ nhàng vòng tay che lại màn hình điện thoại của tôi.
Ghé sát bên tai, khẽ :
“Bảo bối, ra ngoài đi dạo không?”
Tôi quay sang, khẽ đặt một nụ hôn lên má ấy.
Mỉm , nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Vào một ngày London chính thức bước vào mùa đông…
Dưới cây thông Giáng Sinh, Trình Dã đã tỏ với tôi.
Từ đây, tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
End
Bạn thấy sao?