“Anh không sợ vợ tỉnh dậy sao?”
“Tôi đã bỏ thuốc ngủ vào sữa của Thi Dư rồi, ấy sẽ không tỉnh đâu…”
Tôi siết chặt ga giường, nước mắt thấm ướt gối.
Ngay bên cạnh tôi, bọn họ ngang nhiên ra những chuyện này.
Khi cơ thể họ chuyển , mái tóc dài của Dư Vãn Vãn thậm chí còn lướt qua mặt tôi.
“Anh , thật lợi .”
Dư Vãn Vãn bị Phó Cẩn Hành bế lên, từ trên giường, ra đến ban công.
Liên tục suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, ta kiệt sức, khẽ rên rỉ cầu xin tha vẫn không buông tha.
Cô ta mềm giọng hỏi:
“Anh , là vợ giỏi hơn, hay em giỏi hơn?”
Phó Cẩn Hành không dừng lại.
“Cô có tư cách gì so với vợ tôi? Cô còn không bằng một sợi tóc của ấy.”
“Nếu không phải vì vợ tôi sợ đau, nghĩ tôi sẽ vào sao?”
Phó Cẩn Hành đối với tôi luôn dịu dàng, chưa bao giờ tôi thấy ta cuồng dã như .
Như một con thú hoang bị phong ấn đã lâu, giờ chỉ muốn xé nát con mồi trước mặt, nuốt chửng vào bụng.
Trong bóng tối, tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, quay lại toàn bộ.
Cuối cùng, Phó Cẩn Hành một tay cầm đống quần áo vương vãi, một tay bế Dư Vãn Vãn trần trụi ra khỏi cửa.
Tôi mở mắt, để mặc nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Đây sẽ là lần cuối cùng trong đời tôi khóc vì Phó Cẩn Hành.
4
Khi tôi tỉnh dậy, Phó Cẩn Hành đang tỉ mỉ cắt tỉa những cành hoa trong vườn.
Cả một cánh đồng hoa hồng này, đều là ta trồng vì tôi.
Trong những sở thích của tôi, ta chưa bao giờ để người khác thay mình , luôn tự tay chăm sóc khu vườn này.
Anh ta từng : “Yêu người như chăm hoa, Thi Dư, em chính là bông hồng của .”
Khi đó, tôi thực sự tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Nhưng hoa rồi sẽ tàn, rồi cũng phai nhạt, không có gì là mãi mãi.
Tôi tựa vào cửa, lặng lẽ ta.
Nhận ra ánh mắt của tôi, Phó Cẩn Hành mỉm , phủi tay sạch sẽ rồi bước tới, vòng tay ôm lấy eo tôi.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Ánh mắt ta tràn đầy hình bóng tôi, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Thành kính và dịu dàng.
“Bảo bối tỉnh rồi à? Để đi nấu cơm cho em.”
Nhìn ta tất bật trong bếp, tôi bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Thực ra, mới nhau, ta còn chẳng biết nấu ăn.
Nhưng tôi kén ăn, lại có dạ dày yếu.
Chỉ vì muốn tôi ăn nhiều hơn một chút, ta đã học qua không biết bao nhiêu quyển sách nấu ăn, thậm chí còn đi thi lấy chứng chỉ dinh dưỡng.
Nhớ lại ngày đó, ta bánh kếp cho tôi, kết quả là mặt mũi bị bột phủ đen sì.
Tôi bật khẽ.
Phó Cẩn Hành quay đầu tôi, trong mắt tràn đầy .
Tôi tránh đi ánh của ta, điện thoại rung lên.
Nhấc máy, giọng nam trầm ổn, trong trẻo vang lên.
“Thi Dư, bên này đã chuẩn bị xong rồi, khi nào em tới? Mọi người đều đang chờ em.”
Tôi nghĩ một lúc.
“Ngày mai.”
“Ngày mai gì cơ?”
Phó Cẩn Hành bước ra từ bếp, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Tôi dứt khoát cúp máy, khẽ nhếch môi, nhẹ.
“Ngày mai, em có một món quà bất ngờ dành cho .”
Ánh mắt Phó Cẩn Hành bừng sáng, rạng rỡ như một đứa trẻ.
“Thật sao? Vợ đúng là tuyệt nhất.”
Anh ta cúi xuống định hôn tôi, tôi khéo léo né tránh.
“Mau đi nấu cơm đi, đừng có lắm lời.”
Sau bữa cơm, Phó Cẩn Hành rửa bát xong, quay sang bàn bạc với tôi.
“Bảo bối, hôm nay công ty có vụ kiện cần xử lý, phải qua đó một chuyến.”
Tôi không đáp, chỉ tiến tới giúp ta chỉnh lại cà vạt.
“Đi đi.”
Phó Cẩn Hành vẫn không yên tâm, cứ quay đầu tôi liên tục.
Tôi gắng gượng nở một nụ .
Cánh cửa đóng lại.
Nụ cũng ngay lập tức biến mất.
Tôi biết hôm nay ta sẽ không về nhà.
Vì hôm nay là kỷ niệm ngày nhau của ta và Dư Vãn Vãn.
Mấy món quà ta mang về hôm qua có vài thứ đã không cánh mà bay.
Tôi quay vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Kéo vali ra phòng khách, tôi đặt lên bàn một bản thỏa thuận ly hôn.
Tôi từng nghĩ, nếu có một ngày rời đi, tôi sẽ gào khóc, sẽ đập mọi thứ, khiến tất cả đều phải khốn đốn.
Bây giờ tôi mới nhận ra, tôi không còn bận tâm nữa.
Tôi chỉ muốn rời đi trong im lặng, thậm chí không muốn thêm một câu nào, tránh ra những tranh chấp không cần thiết.
Tới sân bay, điện thoại vang lên.
Dư Vãn Vãn gửi cho tôi một bức ảnh sợi dây chuyền mà Phó Cẩn Hành tặng ta.
【Anh ấy rằng, chỉ cần em thích, mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đều sẽ thuộc về em.】
Tôi đổi sang tài khoản phụ, mở khung chat của Phó Cẩn Hành.
【Luật sư Phó, tiểu tam khoe với tôi đồ mà chồng tôi tặng ta, tôi nên gì đây?】
【Tôi sẽ giúp đòi lại toàn bộ tài sản chung của hai người.】
Tôi gom toàn bộ bằng chứng ngoại trong điện thoại, kèm theo những tin nhắn khiêu khích của Dư Vãn Vãn, đóng gói rồi gửi đi.
【Luật sư Phó, vụ ly hôn này nhờ cả vào .】
Sau khi xác nhận tài liệu đã nhận, tôi lập tức chặn ta.
Rồi rút thẻ SIM, vứt đi.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, trái tim tôi cũng nhẹ bẫng.
5
Máy bay hạ cánh.
London đổ cơn mưa lớn.
Hương thơm trong trẻo, tinh khiết như rửa trôi tất cả bụi bặm và những điều ô uế.
Tôi kéo hành lý, đứng dưới mái hiên, chờ mưa ngớt.
Bất chợt, trước mặt tôi, mưa ngừng rơi.
Một đôi giày da đen bóng dừng lại ngay trước tôi.
“Thi Dư, lâu rồi không gặp.”
Tôi ngước lên, chạm vào ánh mắt của ấy.
“Trình Dã, lâu rồi không gặp.”
Trình Dã khẽ , đưa tay nhận lấy hành lý từ tôi.
“Đi thôi, mọi người đang chờ em.”
Bên trong phòng riêng của nhà hàng, chỗ ngồi đã kín.
Đây đều là những đồng nghiệp tương lai của tôi, nhờ sự giới thiệu của Trình Dã, chúng tôi nhanh chóng quen với nhau.
Khi đã thân thuộc hơn, không khí cũng trở nên cởi mở hơn.
Một đồng nghiệp vỗ vai Trình Dã, trêu chọc.
“Anh Dã, bao nhiêu năm nay không đương, chẳng lẽ là vì Phó đây?”
Cả nhóm hùa theo, không ngớt.
Tai Trình Dã đỏ lên, ánh mắt ấy tôi đầy mãnh liệt, khiến tôi có chút không thoải mái.
Anh ấy cúi đầu, đứng dậy.
“Thi Dư, em có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Tôi không từ chối.
Uống chút rượu, đầu tôi có hơi choáng, cũng cần ra ngoài hít thở.
Trình Dã là đàn của tôi, hơn tôi một khóa.
Khi mới vào đại học, tôi tham gia giải tranh luận Tư Duy Mới của trường, Trình Dã chính là người hướng dẫn đội của tôi.
Anh ấy tài năng và đầy triển vọng, thậm chí chưa tốt nghiệp đã các công ty luật mời chào.
Sau khi ra trường, ấy tự lập văn phòng luật sư, chuyên giúp đỡ những người yếu thế, nhanh chóng tạo dựng danh tiếng.
Anh ấy từng mời tôi gia nhập đội ngũ của mình.
Nhưng khi đó, tôi đã đem lòng Phó Cẩn Hành, toàn tâm toàn ý lao vào ấy.
Lúc đó, Trình Dã sắp ra nước ngoài, trước khi đi, ấy vội vàng hẹn tôi.
“Ngày mai bay rồi, em có đến tiễn không?”
Tôi lắc đầu, lịch sự mỉm .
Anh ấy thoáng khựng lại, hít sâu, rồi lấy hết can đảm :
“Vậy ít nhất, là bè, em có thể tặng một thứ kỷ niệm không?”
Tôi lục lọi trên người, cuối cùng tháo viên ngọc trai trên kẹp tóc, đưa cho ấy.
“Chúc tiền đồ rộng mở, mọi chuyện suôn sẻ.”
Dòng suy nghĩ kéo tôi trở về thực tại.
Trình Dã vẫn đang luyên thuyên bên cạnh.
Tôi liếc cổ tay ấy.
Một sợi dây đỏ vẫn còn đó.
Trên đó, vẫn còn chuỗi ngọc trai tôi tặng ấy năm đó.
Chúng tôi sóng vai đi dạo, khoảng cách ngày càng thu hẹp, cho đến khi tay chúng tôi vô chạm vào nhau.
Tôi giật mình rụt tay lại như bị điện giật, gương mặt bất giác nóng bừng.
“Ơ… trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi.”
Ánh mắt Trình Dã dịu dàng, ánh đèn đường màu vàng ấm áp phủ lên người ấy một tầng ánh sáng nhẹ.
Đột nhiên, ấy đưa tay ra trước mặt tôi.
Giọng trầm thấp vang lên trong màn đêm, nghe đặc biệt êm tai.
“Luật sư Phó danh tiếng lẫy lừng, chào mừng em trở lại chiến trường.”
Đã lâu rồi tôi không nghe ai gọi mình như , cơ thể như tiếp thêm lực, tôi vô thức đứng thẳng lưng.
Tôi siết chặt tay ấy, chân thành đáp:
“Cảm ơn.”
6
Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh, Phó Cẩn Hành như phát điên khi tìm kiếm tôi.
Lúc nhận tập tài liệu từ tôi, Dư Vãn Vãn vẫn còn nằm trong vòng tay ta.
Nhưng khi mở ra xem nội dung bên trong, sắc mặt ta tái mét từng chút một, môi run lên không ngừng.
“Là ai đang chơi khăm mình…?”
Anh ta vội vàng nhắn tin vào tài khoản tôi dùng để gửi tài liệu, chỉ nhận lại một dấu chấm than đỏ.
Cơn hoảng loạn và sợ hãi quét qua cả cơ thể.
Mặc kệ Dư Vãn Vãn vẫn còn trần trụi, Phó Cẩn Hành vội vã mặc đồ, vừa lao ra cửa vừa điên cuồng gọi cho tôi.
“Anh ! Phó Cẩn Hành!!”
Dư Vãn Vãn giận đến đỏ bừng cả mặt, dậm chân tức tối.
Phó Cẩn Hành phóng xe điên cuồng trên đường, bánh xe bắn tung nước mưa đọng trên mặt đường.
“Thi Dư, vợ ơi, em nghe máy đi…”
Nỗi sợ hãi khiến cả cơ thể ta run rẩy không kiểm soát, khóe mắt cũng ầng ậng nước.
Nhìn lại những đoạn video trong tập tài liệu, đến giờ phút này ta mới bàng hoàng nhận ra bản thân đã ra chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.
Điện thoại lại vang lên những tiếng tút dài không người bắt máy.
Phó Cẩn Hành gầm lên đầy tuyệt vọng, mạnh xuống vô lăng, sau đó tát thẳng vào mặt mình một cái.
Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.
Người ủy thác vụ ly hôn này, là tôi.
Nghĩ đến việc tôi đã biết tất cả, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ta dối trá diễn kịch suốt nhiều ngày qua…
Toàn thân Phó Cẩn Hành lạnh toát, ta không thể nào tha thứ cho chính mình.
Cảm vỡ òa, ta thì thào liên tục:
“Cô ấy sẽ tha thứ cho mình… Thi Dư chắc chắn sẽ tha thứ cho mình…”
Nhưng khi vội vã trở về nhà, thứ đón chờ ta lại là một bản thỏa thuận ly hôn đặt ngay trên bàn.
Phó Cẩn Hành ngã khuỵu xuống đất, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên mặt, cuối cùng không thể kìm nén mà bật khóc nức nở, liên tục gọi điện cho tôi.
Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn.
Chỉ là, tôi đã không còn ở đây nữa.
Anh ta hiểu tôi.
Biết rằng lần này, tôi thực sự muốn rời đi.
Dư Vãn Vãn tức tối xông vào, đôi mắt đỏ hoe, nũng:
“Anh hư quá! Không phải hôm nay sẽ cùng em kỷ niệm ngày nhau sao!”
“Nếu còn đối xử với em như , em sẽ cho…”
Lời còn chưa dứt, Phó Cẩn Hành đã bóp chặt cổ ta.
Đôi mắt ta đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trán, nghiến răng rít lên từng chữ:
“Sao dám xuất hiện trước mặt vợ tôi?!”
“Không phải tôi đã cảnh cáo rồi sao? Không để ấy biết chuyện này?!”
Dư Vãn Vãn mặt cắt không còn giọt máu, hai tay cuống cuồng gỡ từng ngón tay ta ra.
Bạn thấy sao?