Người Vợ Câm – Chương 20

Nhưng đã quá muộn, người của Trần Cẩn Sinh bịt miệng mũi tôi, kéo tôi vào căn phòng kín ở cuối hành lang.

Đây là khách sạn nhà họ Hàn trọn gói, mà Trần Cẩn Sinh vẫn có thể lũng đoạn mọi thứ, thậm chí phù rể của chúng tôi cũng việc cho ta…

Tôi điên cuồng giãy giụa, vô ích.

Cánh cửa bị khóa trái, Trần Cẩn Sinh thậm chí không cần phải bịt miệng tôi.

“Giang Duẫn Hòa…”

Trạng thái của ta có chút bất thường, đôi mắt ấy tràn đầy sự điên cuồng đáng sợ.

Tôi co người lại trong góc, ôm chặt lấy cơ thể mình.

Tôi sắp trở thành dâu của Hàn Tranh, chiếc váy cưới của tôi trắng tinh không tì vết, cả cuộc đời này, tôi là người sạch sẽ và thuần khiết như thế.

Vậy mà tại sao Trần Cẩn Sinh vẫn không chịu buông tha cho tôi…

“Rõ ràng em thích tôi, người em thích rõ ràng là tôi!” Anh cúi xuống, bóp chặt cằm tôi, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao tôi, gương mặt vốn dĩ đẹp trai giờ đây méo mó, dữ tợn.

Tôi sợ đến mức cả người run rẩy, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Hàn Tranh rất nhanh sẽ phát hiện tôi không còn ở đó.

Anh sẽ nhanh chóng tìm thấy tôi, tôi chỉ cần kéo dài thời gian, có lẽ sẽ bảo vệ bản thân mình…

Nhưng Trần Cẩn Sinh đã xé toạc chiếc váy cưới của tôi, đè tôi xuống sàn, đầu gối cứng ngắc đè chặt lên lưng và bụng tôi, không cho tôi nhúc nhích, sau đó, từ từ rút thắt lưng ra, trói chặt cổ tay tôi.

Tôi tuyệt vọng khóc lóc, lắc đầu, Trần Cẩn Sinh hoàn toàn không lòng.

“Giang Duẫn Hòa, thứ mà Trần Cẩn Sinh tôi muốn, không bao giờ là thứ tôi không chiếm . Mấy năm qua, tôi đã coi như rất nhân từ với các người rồi.”

Anh cúi xuống, ngón tay siết chặt cằm tôi, hạ thấp đầu, hôn mạnh lên môi tôi.

Tôi điên cuồng giãy giụa, không chút do dự cắn ta.

Ánh mắt ngày càng trở nên điên loạn.

Một ý nghĩ lướt qua trong đầu tôi, nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập.

Kiếp này, có lẽ đã dính đến ma túy sớm hơn so với kiếp trước.

Hiện tượng của lúc này, giống hệt triệu chứng khi vừa sử dụng ma túy.

Một người phụ nữ bình thường yếu đuối, sao có thể chống lại một gã đàn ông trẻ khỏe vừa mới sử dụng ma túy?

Bất kể tôi khóc, giãy giụa, đá ra sao, tất cả đều vô ích.

Trần Cẩn Sinh xé nát phần dưới váy cưới của tôi, áp sát người xuống, giọng trầm thấp và lạnh lùng vang lên bên tai:

“Giang Duẫn Hòa, em chỉ có thể là người phụ nữ của Trần Cẩn Sinh tôi. Kiếp này, kiếp sau, em cũng chỉ thuộc về tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...