“Chết thì chết đi, còn để lại cho Giang Duẫn Hòa một bức di thư bày tỏ. Nực , sao tôi để Giang Duẫn Hoà thấy lá thư đó , đã đốt rồi.”
Trần Cẩn Sinh nhạt: “Nhưng mà, cho dù ta chết rồi, cũng chỉ có thể trên trời tôi ngủ với con nhóc câm Giang Duẫn Hòa thôi…”
“Tôi sắp ‘’ ta đến mức không còn gì mà giữ, thế mà Hàn Tranh lại coi là báu vật.”
Khi Trần Cẩn Sinh những lời này, giọng thản nhiên, nhẹ nhàng như thể không phải đang về một sinh mạng, mà chỉ là một con kiến bị giẫm chết.
Tôi không biết sao mình quay lại phòng. Tôi nghĩ đến cuốn nhật ký.
Tôi khóa trái cửa phòng, lật trang đầu tiên của nhật ký ra.
“Thì ra, ấy tên là Giang Duẫn Hòa, cái tên này, khi gọi lên khiến lòng người trở nên mềm mại.”
“Cô ấy không , nghe là do bệnh khiến hỏng giọng….” Đằng sau dòng này là nhiều vết mực loang lổ.
“Khi ấy lên trông rất đáng , ấy rất ít khi .”
…
“Cô ấy đã có người trong lòng rồi.”
Sau câu này, nhiều ngày liền, ấy không viết gì thêm.
“Cô ấy bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh suốt cả đêm, khi đưa ra, là Trần Cẩn Sinh bế ấy ra. Tôi thấy ấy khóc trong lòng Trần Cẩn Sinh, có lẽ ấy mãi mãi không biết, thực ra tôi là người đầu tiên tìm thấy ấy…”
“Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa…”
“Tôi chuẩn bị vào đại học rồi. Sau này nếu ấy bị bắt nạt… Nhưng chắc sẽ không, vì Trần Cẩn Sinh sẽ bảo vệ ấy, đúng không?”
Nhật ký ngưng lại một thời gian dài.
“Tôi điều về Dung Thành… Giang Duẫn Hòa thế mà lại mở một tiệm thuốc gần ngay đơn vị của tôi!”
“Tôi cố tự mình bị thương để đến nhờ ấy băng bó, ấy trông có vẻ lo lắng lắm…”
“Thỉnh thoảng tôi lại ra vài vết thương nhỏ, cách vài ngày lại tìm cớ đến gặp ấy.”
“Bà chủ cửa hàng tiện lợi gần đó ấy vẫn độc thân…”
“Dù ấy không , dường như có rất nhiều người đàn ông thích ấy. Dĩ nhiên rồi, vì ấy đáng như mà.”
“Kỳ thực chiếc vòng bạc ấy là tôi đặc biệt cầu cho ấy. Tôi luôn nghĩ, nó nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hòa Nhi bình an. Đợi tôi trở về từ biên giới Myanmar, việc đầu tiên tôi sẽ là tìm ấy…”
“Có điều gì đó không ổn… Nội gián đó, tôi cảm thấy có chút vấn đề.”
Bài viết cuối cùng, chỉ có một câu:
“Lần này, có lẽ tôi sẽ không trở về. Nhưng đây là trách nhiệm và sứ mệnh của một cảnh sát chống ma túy. Tôi, Hàn Tranh, tuyệt đối không thể lùi bước, càng không thể trở thành kẻ hèn nhát tham sống sợ chết!”
Bạn thấy sao?