06
Trong giây lát, tôi chỉ cảm thấy cơn giận bùng nổ trong lòng.
Chỉ tiếc là không bắt gặp ta ngoại ngay trên giường, để mà kết thúc mọi thứ ngay tại chỗ.
Tôi nhặt một viên gạch, trong cơn say lảo đảo bước đến trước xe , đập liên tiếp vào nó.
Vừa đập hai phát, đột nhiên có một gã đàn ông tức tối hét lên hỏi tại sao tôi xe của ta.
Tôi nghĩ, chết rồi, đập nhầm xe.
Tôi quay đầu chạy ngay lập tức, chạy một hồi thì bị gã kia đuổi kịp. Nhưng gã có vẻ kiềm chế, tôi với ánh mắt dè chừng như không muốn sự với người thần kinh, không tay chân mà rút điện thoại gọi cảnh sát.
Tôi: “…”
“Không cần gọi cảnh sát, tôi sẽ đền tiền,” tôi .
“Không ! Loại người như , cần phải dạy dỗ cho đàng hoàng!” Gã đầy phẫn nộ, “Cô ra ngoài sẽ cho xã hội! Tôi không thiếu tiền, điều tôi muốn là tống cổ vào tù!”
Tôi bị gã chặn họng, không biết gì: “Anh à, không phải thế…”
Gã : “Tôi sẽ nhờ luật sư kiện , nhất định phải để dạy dỗ! Loại người như !”
Tôi: “Anh có vấn đề thần kinh à? Tôi đã là tôi sẽ đền tiền.”
Gã khẩy: “Ồ, người thần kinh mà còn gọi người khác là thần kinh, mới lạ thật đấy.”
Tôi cạn lời.
Đột nhiên nhận ra tính cách của mình thực sự quá tệ: xốc nổi, dễ nổi giận và chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Cho dù không có những chuyện rắc rối này, tôi và Tống Sâm Hàn cũng chẳng thể đi xa cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ chịu không nổi tôi.
Cơn đau nhói âm ỉ ở cánh tay, cái dây chun mà tôi đã tháo từ lâu như đang nhắc nhở tôi về sự vô ích của bản thân.
Giống như trước đây, tôi lao lực chỉ để tìm kiếm một cuộc sống ổn định, cuối cùng lại nằm trên giường bệnh cuộc đời trôi qua.
Bao nhiêu công sức đều thành hư ảo.
Xe cảnh sát thật sự đến, tôi bị đưa đi, còn gã kia thì cảm ơn cảnh sát vì đã “trừ cho dân”.
Tôi nghiêm túc suy ngẫm.
Suy ngẫm xem việc mình chết sớm sẽ là một đóng góp không nhỏ cho thế giới này.
Nửa đêm, không hiểu bằng cách nào, Tống Sâm Hàn biết tin và đến bảo lãnh cho tôi ra ngoài.
Tôi nghĩ bụng, rồi, trước khi chết có thêm trải nghiệm khó quên này cũng xem như không sống uổng phí.
Anh lái xe đưa tôi về nhà, còn tôi ngồi im lặng trên ghế phụ.
“Em xe thì thôi, sao lại đi xe người khác?” Tống Sâm Hàn hỏi.
Tôi vẫn giữ im lặng.
Khi xe vào đến gara, tôi mới lên tiếng: “Anh không thấy mình rất tàn nhẫn sao?”
“Sao lại tàn nhẫn?”
“Mẹ ruột của Tiểu Tiểu vẫn còn sống, tại sao không cho ấy nhận con, cứ bắt Tiểu Tiểu gọi tôi là mẹ?”
Tống Sâm Hàn: “Em thấy rồi à?”
Tôi: “Ừ.”
Anh rút bật lửa ra, không châm thuốc, chỉ cầm trên tay và xoay xoay trong ngón tay.
“Đó là bác sĩ tâm lý của Tiểu Tiểu, cũng là của mẹ con bé. Ba mẹ Tiểu Tiểu gặp tai nạn qua đời, lúc đó Tiểu Tiểu cũng có mặt. Khi cứu ra, con bé đã nằm trên thi thể mẹ cả đêm, có lẽ bị chấn quá lớn, nên đã im lặng rất lâu, không chuyện.”
Tôi: “…”
“Ba của Tiểu Tiểu là thân của . Con bé đã gặp vài lần trước đây, khi đến bệnh viện thăm con bé, không hiểu sao, nó bắt đầu gọi là ba. Ban đầu, dì của Tiểu Tiểu muốn nhận nuôi con bé, Tiểu Tiểu nhất quyết không muốn rời xa . Dì con bé lại ở nước ngoài, về nước cũng không tiện, nên đã bàn bạc với để chăm sóc con bé một thời gian, vì ngoài ra, con bé không nhận ai khác.”
Tôi im lặng một lúc lâu mới : “Dì con bé cũng thật tin tưởng .”
Tống Sâm Hàn quay đầu tôi.
“Anh nghĩ mình sẽ là một người cha tốt, em nghĩ sao?”
Ánh mắt tôi né tránh: “Ai mà biết .”
Bất ngờ, Tống Sâm Hàn nắm lấy tay tôi.
“Em đập xe vì giận à? Nghĩ là ngoại nên mới tức giận? Không phải em bảo em không quan tâm đến sao?”
Trong khoảnh khắc, tôi thực sự không kìm nước mắt.
Bởi vì tôi nhận ra, dù có sống thêm bao nhiêu kiếp đi nữa, tôi cũng sẽ không gặp lại người nào như nữa.
Một người luôn bao dung cho tôi, chưa bao giờ lời tổn thương tôi, người đã dốc toàn bộ tiền bạc mua quà tặng tôi khi nghèo khó, và đem tất cả lòng tự trọng cho tôi giẫm đạp khi giàu có.
Sẽ không còn người nào như nữa.
Nếu giữa hai chúng tôi chỉ có thể một người sống, thì để tôi chết cũng không sao, dù sao tôi vốn cũng nên chết, tôi tự nguyện.
Nghĩ như , tôi cố gắng chớp mắt để ngăn dòng lệ.
“Anh tỉnh táo chút đi, biết rõ tôi coi như một nhiệm vụ rồi mà, sao lại phải như ? Tôi đập xe chẳng vì lý do gì cả, cũng biết tính tôi khó ưa thế nào mà.”
Đôi mắt Tống Sâm Hàn chìm trong bóng tối, tối đen sâu thẳm, không rõ cảm .
Thôi , đến đây là kết thúc, tôi nghĩ.
“Tôi đi đây, đừng tìm tôi nữa, yên tâm đi, cuộc sống của tôi chẳng thể tốt hơn đâu.” Tôi mở cửa định bước xuống xe.
Không ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại.
“Tiểu Tiểu vẫn khóc mãi, đến giờ vẫn chưa ngủ. Lúc trước, con bé luôn muốn gặp mẹ, vừa thấy em, con bé vui mừng không kể xiết. Nhưng khi em đột ngột bỏ đi, con bé hoảng sợ, không chịu về nhà. Anh thật sự không biết thế nào nữa nên mới nhờ đó tạm thời chăm sóc con bé một chút, rồi đi tìm em để cùng nhau đón con bé về.”
Tôi im lặng.
Tống Sâm Hàn cũng im lặng, như thể đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi còn có thể gì nữa?
Trái tim tôi cũng không phải là đá.
“Đi thôi.”
Xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ, lúc này tôi mới có tâm trí mở điện thoại, phát hiện không chỉ có cuộc gọi nhỡ, mà còn cả tin nhắn chưa đọc từ .
“Em đi đâu rồi.”
“Em lại bỏ đi nữa à.”
07
Tống Sâm Hàn lái xe đưa tôi đi đón Tiểu Tiểu. Con bé vẫn còn đang khóc, khi thấy tôi, nó vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt, đứng đó tôi với vẻ ngập ngừng.
Tôi bế con bé lên.
“Đi thôi, về nhà nào,” tôi , “Đồ mít ướt.”
Tiểu Tiểu ôm chặt cổ tôi, rồi quay sang Tống Sâm Hàn với vẻ mặt đầy tâm sự.
“Hai người hòa rồi chứ?”
Tôi đáp: “Ừ, hòa rồi, hòa đến mức không ai bằng luôn.”
Tôi bế con bé bước đến bên cạnh Tống Sâm Hàn, giúp con bé mặc áo khoác.
“Ngày mai có buổi biểu diễn ở trường, ba mẹ có thể đến xem không?”
Tống Sâm Hàn: “Dĩ nhiên rồi.”
Đưa Tiểu Tiểu về nhà, con bé nằm trên giường, chúng tôi với đôi mắt tròn như mắt mèo.
Tôi : “Này, sao con còn chưa ngủ? Không ngủ là sói xám sẽ đến đấy.”
Tiểu Tiểu đáp: “Trong thành phố không có sói xám, hơn nữa ba là khu nhà mình buổi tối có bảo vệ tuần tra.”
Tôi nghĩ bụng, đúng là bất cẩn rồi, suy nghĩ của con bé rất logic, trẻ con bây giờ thật không đơn giản.
Vừa định đổi cách thì Tiểu Tiểu đã tiếp lời: “Mẹ, mẹ hôn ba một cái, con sẽ ngủ ngay.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
“Vì hai người hòa rồi mà, hay là dối con?”
Tôi đứng thẳng người, vào gương mặt Tống Sâm Hàn, nhất thời không thể nhúc nhích.
Một giấc mộng hão huyền.
Một lát sau, tôi đưa tay lên, chạm vào gương mặt , rồi nhẹ nhàng hôn lên môi , sau đó ôm lấy .
“Được chưa? Con ngủ rồi chứ?” Tôi quay sang Tiểu Tiểu, “Mai mẹ đưa con đi học nhé.”
Tiểu Tiểu vui mừng, ôm chặt con thỏ bông, lăn một vòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Tống Sâm Hàn đột nhiên vòng tay ôm eo tôi, dẫn tôi ra ngoài, ép tôi vào tường và hôn thật sâu.
Tôi dùng sức đẩy , không thể đẩy ra.
Giấc mộng hão huyền, giấc mộng hão huyền, tôi nghĩ.
Không thể để còn tôi nữa, nếu không, khi kết thúc nhiệm vụ, hệ thống sẽ xác định tôi đã hoàn thành, và sẽ chết. Còn tôi sẽ phải mang theo này mà sống trong đau khổ, sống đến trăm tuổi thì có ý nghĩa gì?
“Cuối tuần này tôi phải đi, không?” Tôi khẽ .
Tống Sâm Hàn hỏi: “Tại sao?”
“Tôi đã có người mình thích rồi, chúng tôi đã hẹn đầu tuần sau sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Động tác của khựng lại.
“Mỗi lần nghĩ mọi chuyện đã đến hồi kết, em luôn khiến bất ngờ,” .
“Vậy thì đành chịu, gặp tôi đúng là xui xẻo cho .”
Anh buông tôi ra, bước về phía phòng ngủ hai bước, rồi đột ngột quay lại, hỏi: “Em thực sự không muốn dành chút cảm nào cho , đúng không?”
Tôi đáp: “Xin lỗi.”
Anh tôi, ánh mắt lặng thinh, rất lâu sau mới : “Em nhất định phải đối xử với như thế sao?”
“Vậy muốn tôi đối xử với thế nào? Trước đây tôi tốt với cũng chỉ vì nhiệm vụ, giờ nhiệm vụ không nữa, còn muốn gì?”
Anh không tôi thêm lần nào, ném áo khoác lên ghế sofa, rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Bạn thấy sao?