01
“Mẹ! Mẹ!”
Khi chờ đèn đỏ, tôi đang cúi đầu chơi điện thoại thì bất ngờ cảm giác có gì đó ấm áp ôm lấy chân mình. Nhìn xuống, tôi thấy một bé xinh xắn như tượng ngọc đang ôm chặt chân tôi, đôi mắt tròn xoe tôi chằm chằm.
Tôi buột miệng : “Nhầm người rồi, cưng à, không phải là mẹ của con đâu.”
Cô bé vẫn ôm chặt chân tôi, ánh mắt có chút hoang mang: “Nhưng ba mẹ chính là mẹ của con mà.”
Tôi ngước lên ra sau bé, thấy gương mặt không cảm của Tống Sâm Hàn, máu trong người tôi lập tức như đông lại.
Không thêm lời nào, tôi gỡ tay bé ra rồi quay đầu bỏ chạy!
“Hệ thống, hệ thống, mau đưa tôi công cụ, đừng giả chết nữa, mau đưa công cụ đây!”
Hệ thống đáp: “Ký chủ, lần trước công cụ giả chết là mua nợ đó, giờ còn thiếu hơn ba vạn điểm chưa trả, lấy đâu ra điểm để mua công cụ?”
Vừa chạy, tôi vừa hoảng loạn kêu lên: “Có cậu để gì chứ! Đồ vô dụng!”
Hệ thống giễu cợt: “Ký chủ cũng tài thật đấy, theo đuổi một người đàn ông suốt tám năm mà không , đêm trước lễ cưới lại bị người ta đóng băng toàn bộ tài sản, đoạt quyền, hủy hôn, gặp đúng là cái phúc của tôi rồi.”
Trong lúc hỗn loạn, tôi suýt ngã, cổ tay bị người ta nắm chặt, rồi tôi lảo đảo bị kéo đi.
“Buông tôi ra!” Tôi cố gắng rút tay ra, “Tống Sâm Hàn, bị gì , buông tôi ra!”
Tống Sâm Hàn giữ gương mặt lạnh tanh, không hề nới lỏng tay, như muốn bóp nát xương tôi, rồi đẩy tôi vào trong xe, ngồi ngay bên cạnh.
“Về nhà,” ấy với tài xế.
Cô bé ngồi trên ghế an toàn, tò mò quay đầu tôi.
“Ba ơi, sao mẹ có vẻ không vui ?”
Tôi: “…”
Tống Sâm Hàn nắm lấy tay tôi khi tôi định mở cửa, mạnh mẽ kéo tôi về phía .
Tôi ngã vào lòng ấy, cố gắng vùng ra. Tống Sâm Hàn giữ chặt vai tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Anh ấy tôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng, môi lướt nhẹ trên tay tôi rồi thì thầm: “Con đang hỏi em đó, gặp sao lại không vui?”
Tôi đáp: “Anh bị sao đấy? Con của và nào đó mà đi theo tôi gọi là mẹ, có biết xấu hổ không? Thả tôi xuống ngay, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tống Sâm Hàn dường như nhẹ, khẽ vỗ vào mặt tôi: “Em muốn không khách sáo thế nào?”
Tôi giơ tay, tát ấy một cái thật mạnh.
Tiếng tát giòn tan vang lên, Tống Sâm Hàn nghiêng đầu qua một bên.
Cô bé hoảng sợ bật khóc: “Mẹ… mẹ đừng đánh ba, hai người đừng cãi nhau…”
Giây lát sau, tôi cảm thấy môi mình đau nhói, Tống Sâm Hàn cắn mạnh lên môi tôi, rồi ôm lấy tôi, hôn đến khi tôi không thể thở.
Mãi đến khi tôi sắp ngạt thở, mắt tối sầm lại, mới buông ra, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bé, dịu dàng : “Đừng sợ, con thấy không, ba mẹ cảm lắm mà.”
02
Tôi bị Tống Sâm Hàn đưa về nhà, có lẽ đây là căn nhà mới ấy vừa mua, vì tôi chưa từng ở đây bao giờ.
Vừa vào đến nhà, bé đã chạy đi rót nước trái cây, cẩn thận mang đến trước mặt tôi, : “Mẹ ơi, uống nước trái cây đi, mẹ có nóng không? Để con chuẩn bị nước cho mẹ tắm nhé?”
Tôi chắc chắn đứa bé này không phải con ruột của mình, vì tôi chưa từng sinh con, cũng không hề bị mất trí nhớ.
Vậy nên chắc chắn đứa bé này là kết quả của Tống Sâm Hàn với một nào đó.
Con bé ít nhất cũng đã năm tuổi, mà năm năm trước, tôi và Tống Sâm Hàn vẫn đang bên nhau.
Không muốn đổ giận lên đứa trẻ, tôi kiềm chế nhận lấy ly nước, : “Cảm ơn con, mẹ không cần tắm đâu, con đi chơi đi.”
Cô bé vừa đi vừa ngoái đầu tôi rồi đi vào phòng của mình. Tống Sâm Hàn cầm lấy ly nước từ tay tôi, đặt sang một bên, sau đó đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa.
Không chịu yếu thế, tôi cũng đẩy mạnh , chửi: “Đừng chạm vào tôi! Đồ hèn!”
Tống Sâm Hàn từ tốn tháo cà vạt, cởi áo vest, gỡ cúc tay áo, bước một bước về phía tôi.
Anh ấy cao hơn tôi cả một cái đầu, dáng người rất đẹp, vai rộng chân dài, khi đến gần có cảm giác áp lực ghê gớm.
Hệ thống đứng một bên cợt nhả: “Ký chủ, đừng khiêu khích ta nữa, người ta trước đây đánh chuyên nghiệp đấy, có muốn chơi lại từ đầu không?”
Cơn giận của tôi sắp bốc lên tận đỉnh đầu, không nhịn mà chỉ vào mũi Tống Sâm Hàn, : “Tống Sâm Hàn, có phải là người không? Quên rồi sao cái thời giống như con chó phải đánh kiếm miếng ăn? Ai nhặt từ bãi rác đem về, ai đưa đi chữa thương, ai đã đồng cam cộng khổ với tám năm trời đến tận hôm nay?”
Tống Sâm Hàn đáp: “Em.”
Giọng ấy bình thản, không một chút hối lỗi, khiến cơn giận của tôi như bị dội một gáo nước lạnh, chỉ còn lại mảnh vỡ của trái tim và đống tro tàn của hận thù.
“Lúc khốn cùng chẳng rời xa,” chỉ sáu chữ đơn giản mà gói trọn hết mọi sự hy sinh của tôi.
Lần đầu gặp nhau, ấy mới mười chín tuổi, vừa thắng trận đấu với người không nên thắng, khiến ông chủ mất tiền, và bị đánh gần chết, nằm thoi thóp trong mưa như một túi rác vô chủ.
Tôi đưa ấy về nhà, chăm sóc rất lâu. Anh có vẻ không quen người khác chăm sóc, cư xử khách sáo và lạnh nhạt với tôi, hai người ở chung dưới một mái nhà mà cứ như người xa lạ.
Một ngày, ấy bỗng dưng biến mất mà không lời nào. Tôi buồn lắm, không chỉ vì nhiệm vụ, mà còn cảm thấy bị ghét bỏ, không hiểu mình sai ở đâu, càng nghĩ càng tủi, chiếc bánh sinh nhật sẵn cho ấy mà bật khóc.
Không ngờ ấy bất ngờ trở về, ngạc nhiên hỏi tôi có chuyện gì, tại sao lại khóc?
Tôi không kiềm , hết mọi tâm sự trong lòng.
Tôi hỏi ấy sao đi mà không với tôi một tiếng, có phải ghét tôi không, sao lại ít như , sao lúc nào trông cũng lạnh lùng, tôi đã gì sai chăng?
Đến hôm nay, tôi đã quên mất ấy trả lời cụ thể thế nào, chỉ nhớ từ đó về sau, mỗi ngày đều chuyện với tôi nhiều hơn, mỗi khi ra ngoài đều báo trước với tôi.
Vì không có tiền, chúng tôi sống rất thiếu thốn, khi tiền chữa bệnh không đủ, tôi đã bán đi món trang sức quý giá duy nhất của mình.
Sau đó, ấy quen một người lớn, dẫn theo ăn. Khi đi công tác ở nơi xa thì gặp đất mất liên lạc, tôi lo lắng đến mức bất chấp nguy hiểm dư chấn, tìm đến nơi.
Anh ấy dường như không thể ngờ tôi sẽ đến, ngẩn ngơ một lúc rồi mới đưa tôi về nơi ở.
Tôi còn nhớ hôm đó mất điện, phòng nóng như lò hấp, ngồi bên giường quạt cho tôi. Trong lúc quạt, hỏi tôi tại sao lại đối xử tốt với như .
Tôi : “Vì chẳng ai tốt với cả, em thấy có chút đáng thương.”
Sau này, ngay cả khi chúng tôi đã ở bên nhau, thỉnh thoảng ấy vẫn nhắc lại chuyện này. Anh khi còn bần hàn, cả thế giới đều khinh thường , chỉ có tôi thấy đáng thương, mới đối xử tốt với .
Sự thật chứng minh, lòng người thay đổi. Khi xưa tưởng rằng thấu trái tim của , giờ mới nhận ra lòng người có thể đổi thay trong khoảnh khắc, tôi đã bị loại bỏ từ lúc nào không hay.
Dốc hết tất cả thì sao chứ, chẳng ai để tâm.
Tôi thật sự muốn hỏi ta, ta đối xử với tôi như , với người đã hết lòng vì ta, không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?
Nhưng hỏi ra thì lại như thua cuộc, tôi không muốn lại thất thố trước mặt ấy, chỉ đành tỏ ra tức giận hơn cả trước.
“Anh có tư cách sao? Tám năm chân thành như vứt cho chó ăn! Lừa tôi muốn kết hôn, rồi sụp đổ cả studio của tôi, đóng băng hết tài khoản, còn hủy cả lễ cưới, …”
Nói đến đây, tôi không kiềm , tát mạnh một cái.
Gương mặt đẹp trai đó bị tôi đánh đến in hằn vết đỏ.
Thế , Tống Sâm Hàn lại chẳng hề để ý, như thể không có cảm giác đau.
“Trì Chiếu Tuyết, em còn nhớ sau khi hủy hôn hai năm trước, đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh ấy nhắc đến quá khứ, tôi nghẹn họng.
Đêm trước lễ cưới, tài khoản ngân hàng của tôi bị đóng băng, studio bị đóng cửa, cứ như bị cả thế giới lập, ngay sau đó, những người thân thiết ai cũng hỏi tôi vì sao hủy hôn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Tống Sâm Hàn đã tìm đến tận nơi.
Tôi hỏi ấy có chuyện gì xảy ra, người vốn luôn trả lời mọi câu hỏi của tôi lại không một lời.
Anh ấy nhốt tôi lại, ngày đêm thể hiện sự hận thù.
Lúc đó tôi mới hiểu từ “hận” nghĩa là gì, tôi cảm nhận lòng hận của , tuôn trào từ từng thớ da thịt.
Đến khi tinh thần tôi sụp đổ, mất ý thức, thậm chí còn quỳ trước cửa kính, cầu xin tha cho tôi.
Anh ấy không lòng.
Cuối cùng tôi phải cầu xin hệ thống đưa cho tôi công cụ giả chết, mới thoát , cho đến tận bây giờ.
“Em có qua lại với ai khác trong hai năm qua không?” hỏi.
Tôi đáp: “Liên quan gì đến ! Một đêm tôi có thể kiếm tám người mẫu!”
Tống Sâm Hàn , lộ ra chút răng nanh trắng.
“Chắc là cộng lại cũng không bằng thời gian của đâu.”
Bạn thấy sao?