Năm đó, khi quyết định lấy thêm vợ, Vân Vân vừa chào đời không lâu.
Tôi tức giận đến mức tắc sữa, đau đớn lăn lộn trên giường.
Tôi cầu xin vú nuôi và bảo mẫu, lại lạnh lùng :
“Miên Miên, em là vợ của trùm xã hội đen, phải học cách mạnh mẽ. Chút đau này có là gì?”
“Người ngoài không yên tâm, lỡ là gián điệp của kẻ thù thì sao? Anh không thể đánh cược với sự an toàn của A Yên.”
“Nên sẽ không bảo mẫu. Em phải tự mình cho con bú. Miên Miên, em luôn hiểu chuyện mà, cố chịu một chút đi.”
Vậy mà giờ đây, chỉ cần Từ Yên hơi không thoải mái, sẵn sàng mọi thứ cho ta.
Từ khi nào mà cách gọi Từ Yên đã đổi từ “chị dâu” thành “A Yên”, rồi giờ là “bà chủ”?
Còn tôi… rốt cuộc là gì chứ?
“Mẹ ơi, đừng khóc.”
Không biết từ khi nào, Vân Vân đã tỉnh dậy, xuống giường, bàn tay nhỏ xíu đặt lên má tôi.
Thì ra, mặt tôi đã đầm đìa nước mắt.
Con bé ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào:
“Mẹ ơi… đây là lần thứ một trăm ba bỏ chúng ta để đi tìm bác dâu rồi.”
“Con nghĩ kỹ rồi, chúng ta không cần ba nữa. Mình đi đi mẹ.”
Thì ra, con bé cái gì cũng biết.
Chỉ là… nó đã cho người đó một trăm cơ hội.
Đến khi ta dùng hết, đến khi trái tim nó hoàn toàn chết lặng.
Tôi ôm Vân Vân vào lòng, vừa vừa rơi nước mắt:
“Được. Mẹ sẽ đưa con đi.”
Sáng hôm sau, Từ Yên chủ đến tìm tôi, rủ tôi đi dạo phố, xem như chuộc lỗi vì không chăm sóc tốt cho Vân Vân.
Cô ta khoác tay Tiêu Lệ Đình, tươi như hoa:
“Lệ Đình, phải đi theo để thanh toán đấy nhé. Miên Miên chịu bao nhiêu ấm ức suốt một năm qua mình phải bù đắp cho ấy thật tốt.”
Ra vẻ là bà chủ nhà họ Tiêu không chút e dè.
Thấy tôi không lên tiếng, Tiêu Lệ Đình tỏ vẻ không vui:
“Miên Miên, A Yên là có lòng tốt mà.
Hôm qua em và Vân Vân khiến ấy tức đến mức tắc sữa, đau cả đêm, mà ấy vẫn không trách các em.
Em đừng không biết điều như chứ?”
Anh ta quên mất rằng, căn nhà ấy cách âm rất kém, tôi gần như nghe trọn cả đêm cảnh “mây mưa sống ” của họ.
Nghĩ lại những âm thanh ghê tởm đêm qua tôi cảm thấy buồn nôn, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý đi theo.
Lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, Từ Yên luôn khoác chặt tay Tiêu Lệ Đình, đi phía trước.
Một người mặc vest đặt may riêng, một người mặc váy dạ hội cao cấp, trông như đôi tiên đồng ngọc nữ, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và những lời nịnh hót của nhân viên.
Còn tôi, khập khiễng đi theo phía sau, quần áo trên người vừa cũ vừa tầm thường, chịu đựng ánh mắt khinh thường của nhân viên bán hàng.
Mỗi khi có ai tò mò hỏi tôi là ai, Tiêu Lệ Đình sẽ lén liếc tôi một cái, rồi đáp:
“Là người giúp việc trong nhà, vợ tôi muốn mua cho ấy vài bộ đồ.”
Nhân viên lập tức ngưỡng mộ:
“Chà, Tổng Giám đốc Tiêu và phu nhân không những đẹp đôi, mà còn có tấm lòng nhân hậu, đến người giúp việc cũng chăm sóc như người nhà. Hai người nhất định sẽ hạnh phúc dài lâu.”
Trên đường về, xe bất ngờ bị hơn chục tên côn đồ bịt mặt, đi xe máy chặn lại.
Bọn chúng đập vỡ kính xe, rõ ràng là nhằm vào Tiêu Lệ Đình, mở miệng đòi một trăm triệu tiền mặt.
“Chút tiền ấy với tôi không đáng là gì, một trăm triệu tiền mặt thì hơi nhiều. Các người thả chúng tôi đi, tôi sẽ đi rút ngay.”
Tên cầm đầu bật khinh bỉ:
“Tiêu đại ca, chúng tôi cũng là dân xã hội đen, ông đừng coi tụi này là ngốc. Nghe ông sắp cưới vợ? Hai này, ai là vợ ông? Để lại một người con tin, không thì ai cũng đừng mong đi. Chậm một giờ, tôi cắt một ngón tay.”
Tôi và Từ Yên cùng về phía Tiêu Lệ Đình.
Bọn này rõ ràng là liều mạng, không thể tin lời.
Tiêu Lệ Đình cũng nhận ra điều đó.
Sau vài giây trầm ngâm, ta bất ngờ đẩy tôi về phía bọn chúng:
“Đây là vợ chưa cưới của tôi, các người không tin thì lên mạng tra ảnh. Tôi để ấy lại, thế là đủ rồi chứ?”
Tôi không thể tin nổi ta.
Thì ra, việc ta cố công khai hình ảnh của tôi khắp nơi là vì điều này?
Chỉ để dùng tôi bia đỡ đạn cho Từ Yên?
Bọn chúng như để cảnh cáo Tiêu Lệ Đình không giở trò, lập tức cắt đứt một ngón tay tôi. Máu chảy xối xả.
Tôi đau đến tái mặt, vẫn gắng thẳng vào ta:
“Tiêu Lệ Đình, chắc chắn sẽ không hối hận?”
Tiêu Lệ Đình bị tôi đến chột dạ, quay mặt đi:
“Miên Miên, A Yên chỉ có thể dựa vào . Anh đã hứa sẽ bảo vệ ấy, em chịu thiệt một chút, nhất định sẽ bù đắp cho em.”
“Chờ , đi lấy tiền ngay, xong sẽ quay lại cứu em.”
Nói xong, ta kéo tay Từ Yên rời đi, không một chút do dự.
Tôi bóng lưng hai người họ, cảm thấy hôn nhân của mình đúng là một trò hề.
Hai tiếng sau, thời gian hẹn đã trôi qua Tôi lại mất thêm hai ngón tay nữa.
Tên cầm đầu mất kiên nhẫn, cho một tên đàn em đến nhà họ Tiêu dò .
Tên đó rất nhanh quay về, tức giận chửi rủa:
“Chết tiệt, đại ca, chúng ta bị chơi khăm rồi!”
“Tôi đến tìm tên Tiêu kia, ông quản gia sao biết không? Bảo là ông chủ đang bận dỗ bà chủ ngủ, không có thời gian gặp! Hóa ra, con nhỏ kia mới là vợ sắp cưới thật, còn con nhỏ này là hàng giả!”
Đau đớn từ tay lan đến tim. Tôi chẳng phân biệt nổi, rốt cuộc tay đau hơn, hay lòng đau hơn.
Tên cầm đầu giận dữ, túm tóc tôi:
“Con khốn! Các người dám chơi tao? Tao mày bây giờ!”
Con dao lạnh lẽo kề sát cổ tôi. Đúng lúc đó, Tiêu Lệ Đình cuối cùng cũng xuất hiện.
Anh ta không mang theo tiền, mà dẫn theo hàng chục vệ sĩ, đánh gục tất cả bọn cướp.
Hóa ra, ta chưa từng đi chuẩn bị tiền.
Anh ta chỉ mải dỗ Từ Yên ngủ mà thôi.
Trên đường về, ta vừa băng bó vết thương cho tôi, vừa bằng giọng áy náy:
“Miên Miên, biết em chịu uất ức. Nhưng A Yên không giống em, ấy nhát gan, không chịu nổi cảnh tượng đó.”
“Nếu ấy có mệnh hệ gì, không biết phải ăn sao với cả. Em hiểu cho nhé?”
Tôi đã quá mệt mỏi với những lời ngụy biện của ta, chỉ uể oải xua tay:
“Không cần nữa, tôi hiểu rồi. Không để bụng đâu.”
“Anh biết ngay mà, Miên Miên là người hiểu chuyện nhất.
Đợi và A Yên tổ chức xong lễ cưới, sẽ xử lý sạch đám kẻ thù đó, tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa.”
Nhưng tôi biết rõ, là vì tôi, hay vì sự an toàn của Từ Yên – trong lòng hiểu rõ.
Chỉ là, câu đó, tôi không buồn ra.
Bạn thấy sao?