Tôi là vợ hợp pháp của một ông trùm xã hội đen, trên thực tế, người thương nhất lại là chị dâu.
Anh ca ngợi tôi là người vợ hiền, bảo tôi đứng ra uống giùm trăm ly rượu mạnh.
Thế mà chỉ vì chị dâu nhấp một ngụm rượu trái cây do người khác mời, đã lập tức chặt tay đối phương.
Anh công khai ảnh tôi, muốn cả thiên hạ biết tôi xinh đẹp rực rỡ đến mức nào.
Nhưng chị dâu thì giấu kỹ như báu vật.
Vì ảnh bị lộ, tôi bị kẻ thù của bắt cóc. Tôi gọi cầu cứu, chỉ :
“Miên Miên, chị dâu đã mang thai con rồi. Anh phải bảo vệ mẹ con họ từng bước một.”
“Em ráng chịu vài ngày nhé, đợi chị dâu bớt nghén, sẽ đến cứu em.”
Suốt một năm, tôi bị nhục hàng nghìn lần, một chân bị đánh gãy, mà vẫn không hề xuất hiện.
Cuối cùng tôi trốn thoát , mình đầy máu me quay về nhà, thì thấy con tôi ôm bài vị của mẹ, bị nhốt trong lồng chó, ăn cơm thừa canh cặn.
Còn chồng tôi, đang vui vẻ tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai với chị dâu, còn tuyên bố họ sắp kết hôn.
Tôi ôm đứa con gầy trơ xương, nước mắt giàn giụa:
“Con ngoan, người bố này, chúng ta không cần nữa.”
…
Khi tôi xông vào nhà tổ họ Tiêu, Tiêu Lệ Đình đang nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn ngọc cổ – biểu tượng nữ chủ nhà họ Tiêu – vào tay chị dâu, Từ Yên.
Cùng lúc đó, ta cũng thông báo hôn lễ của họ sẽ tổ chức sau ba ngày nữa.
Từ Yên ôm đứa con trai vừa tròn một tháng, e thẹn tựa vào ngực ta, đúng chuẩn một cặp đôi hạnh phúc.
Tiêu Lệ Đình quay đầu, bắt gặp ánh mắt tôi.
Dù tôi đầy máu và thương tích, là vợ chồng nhiều năm, ta vẫn nhận ra tôi ngay.
Trong mắt ta thoáng hiện lên niềm vui, định lao đến chỗ tôi:
“Miên…”
Từ Yên vội kéo tay áo ta, nhẹ giọng ngắt lời:
“Lệ Đình…”
Giọng ta đầy khẩn thiết, Tiêu Lệ Đình như sực tỉnh điều gì đó, lập tức dừng bước, lời định cũng nuốt ngược vào trong.
Ánh mắt ta tôi, từ mừng rỡ bỗng chuyển thành lúng túng và day dứt.
Khách khứa đang rôm rả chúc mừng, khi thấy tôi – người đàn bà máu me dơ bẩn – liền lộ vẻ khinh bỉ: “Ngày đại hỉ nhà họ Tiêu mà có con điên dơ dáy xông vào, xui xẻo thật.”
“Khoan, ta giống vợ cũ đã chết của đại ca Tiêu – Tần Miên quá nhỉ? Chẳng phải đại ca từng ta bị kẻ thù bắt và chết từ năm ngoái rồi sao?”
“May mà chị dâu luôn ở bên an ủi, hai người lâu ngày sinh , mới có kết tinh như hôm nay.”
Tôi nghe mà buồn . Vợ chết à? Tôi còn không biết mình đã chết từ lúc nào đấy.
“Chẳng lẽ ấy thật sự là Tần Miên? Cô ta chưa chết? Thế chẳng phải Từ Yên thành kẻ hoại gia đình em chồng rồi à?”
“Em dâu còn sống rành rành, mà chị dâu lại vội vàng leo lên giường em chồng, thế là sao…”
Những lời đó rơi vào tai Từ Yên, sắc mặt ta lập tức trắng bệch.
Cô ta tôi với ánh mắt không cam lòng, rõ ràng là cũng đã nhận ra tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, ta giả vờ định tháo nhẫn, ấm ức : “Đã thế, Lệ Đình, chiếc nhẫn này em không cần nữa, hôn lễ cũng huỷ đi. Em chỉ là góa phụ, không chịu nổi điều tiếng. Em chỉ cần ở bên và con là đủ rồi.”
Tiêu Lệ Đình lập tức xót xa, vội vàng đeo lại nhẫn cho ta, dịu dàng an ủi:
“A Yên, đừng bậy. Em đã sinh con trai cho nhà họ Tiêu, là đại công thần. Chiếc nhẫn này, danh phận nữ chủ nhà Tiêu, đều thuộc về em.”
Tôi mở to mắt, không thể tin nổi.
Tiêu Lệ Đình, từng rõ ràng, con chúng ta mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu!
Chiếc nhẫn ngọc ấy không chỉ là biểu tượng nữ chủ, mà còn là vật đính ước cầu hôn tôi năm xưa.
Để thể hiện quyết tâm, còn khắc lên nhẫn chữ “Miên”.
Nhưng giờ đây, khi tôi kỹ, chữ đó đã bị xoá, thay vào là một chữ “Yên”.
Tôi nén đau thương, vừa định lên tiếng xác nhận thân phận, thì Tiêu Lệ Đình đã bước tới, một câu khiến tôi chết lặng:
“Tần Miên đã chết từ lâu rồi. Người đàn bà này chỉ là kẻ ăn mày. Ai dám sỉ nhục A Yên nữa, đừng trách tôi không khách sáo.”
Tôi sững sờ ta: “Tiêu Lệ Đình, lại lần nữa, tôi là ai?”
Trong mắt ta thoáng chút do dự, ghé sát tôi, thì thầm: “Miên Miên, em cũng nghe rồi đấy. Nếu giờ thừa nhận em, thì danh tiếng của A Yên sẽ bị hủy hoại mất.”
“Anh cả đã giao A Yên cho chăm sóc, không thể để ấy chịu uất ức.
Em xưa nay luôn hiểu chuyện và dịu dàng, nhẫn nhịn một chút nhé, ngoan.”
Nói xong, ta không buồn tôi lấy một cái, ra lệnh cho quản gia đưa tôi đi.
Miệng thì là “thưởng” cho tôi chút cơm thừa, gọi là tích đức cho đứa con trai mới đầy tháng của ta.
Phía sau, tiếng chúc tụng của khách mời lại vang lên rộn ràng, không ngớt lời khen ta và Từ Yên trai tài sắc, trời sinh một cặp.
Còn trái tim tôi thì chỉ còn lại giá lạnh.
Ông quản gia đã việc nhiều năm trong nhà họ Tiêu, dĩ nhiên nhận ra tôi.
Ông sai người chuẩn bị quần áo sạch sẽ, đưa tôi đến phòng khách để tắm rửa.
Tôi thấy khó hiểu – tại sao lại phải đến phòng khách?
Không để ý đến sự ngăn cản của quản gia, tôi bước đến trước phòng ngủ chính và đẩy cửa vào.
Căn phòng từng thuộc về tôi và Tiêu Lệ Đình, giờ không còn bất kỳ dấu vết nào của tôi.
Tất cả trang trí đều thay đổi thành phong cách mà Từ Yên thích.
Ngay cả ảnh cưới cũng đã bị thay thế – giờ là hình của ta và Từ Yên.
Người từng thề nguyện mỗi đêm ngắm ảnh cưới chúng tôi trước khi ngủ, đến tám mươi tuổi cũng không tháo xuống, cuối cùng… vẫn thay lòng.
Tôi tấm hình họ ân ái bên nhau, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Thì ra… đây là lý do không đến cứu tôi suốt một năm qua Vì sợ tôi hỏng con đường đi cùng Từ Yên sao?
Quản gia thở dài, định an ủi vài câu, lại chẳng biết mở miệng từ đâu.
Tôi chằm chằm vào chiếc nôi trong phòng, hỏi bằng giọng trầm thấp:
“Con tôi đâu rồi? Nó đang ở đâu?”
Quản gia do dự, không muốn , trước sự truy hỏi không ngừng của tôi, cuối cùng ông đành thở dài:
“Tiểu thư đang ở trong kho phía sau vườn.”
Kho? Một nơi dơ dáy, ẩm thấp và lạnh lẽo như thế, sao con bé lại ở đó?
Tôi lập tức chạy tới.
Khi thấy cảnh tượng trong kho, máu tôi như sôi trào, lạnh buốt lan từ gót chân lên tới đỉnh đầu.
Tôi không dám tin những gì mình đang thấy.
Con tôi – mới chỉ năm tuổi – đang ôm chặt bài vị của tôi trong lòng, bị nhốt chung với một con chó sói to bằng nửa người lớn trong chiếc lồng sắt khổng lồ.
Đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm mà tôi từng nâng niu, giờ chỉ còn da bọc xương, thân hình nhỏ bé càng trở nên gầy gò thảm thương.
Quần áo rách rưới tả tơi, cánh tay, bắp chân, cả gương mặt lộ ra chi chít vết thương, có vết sâu đến mức lộ cả xương trắng hếu.
Con chó đang ngủ say, quanh miệng vấy đầy máu.
Đứa trẻ luôn sợ đau ấy, mà giờ chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
Nó như đã đói đến cực hạn, chỉ lén lút liếc con chó, rồi rón rén bò đến bên cái bát, vội vàng ăn thứ cơm thiu tanh hôi bên trong.
Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh đứa con trai trắng trẻo bụ bẫm trong lòng Từ Yên – lồng ngực tôi đầy ắp thù hận.
Tiêu Lệ Đình, dám như với con mình sao?!
Giọng tôi run rẩy không thể kiểm soát:
“Vân Vân?”
Động tác của con bé khựng lại, nó từ từ ngẩng đầu, ngơ ngác tôi hồi lâu, rồi mắt mở to kinh ngạc:
“Mẹ… mẹ về rồi ạ?”
Giây tiếp theo, đứa bé nhỏ bật khóc nức nở, như thể cuối cùng cũng tìm chốn nương tựa.
“Mẹ ơi, bác dâu nhốt con trong lồng chó, không cho con ăn cơm, ba cũng không quan tâm con, con sợ lắm… chó cắn đau lắm mẹ ơi, mẹ mau cứu con…”
Tôi nghe tiếng gọi “mẹ ơi” đầy uất ức ấy mà tim như bị xé thành từng mảnh.
Nhưng tôi không kịp đau buồn, vì con chó săn đã bị đánh thức, đang gườm gườm chằm chằm vào con bé!
Tôi vớ lấy cây rìu trong góc, mặc kệ quản gia ngăn cản, vung tay chém gãy khóa lồng.
Bế Vân Vân ra ngoài, tôi lập tức quay đầu, giơ rìu lên nhắm vào con chó.
“Nhị phu nhân, đừng manh ! Đây là thú cưng bà cả thích nhất, là ông chủ đích thân tặng đấy. Bà mà gì nó, bà cả mà không vui, ông chủ sẽ giận đó!”
Ha! Tiêu Lệ Đình tặng chó cho Từ Yên là để nó cắn con ruột của mình sao?
Chương 2 tiếp ở đây:
Bạn thấy sao?