Nghĩ đến đây, tôi bất giác cảm khái:
Nếu Tần Tử Dương biết tất cả, liệu hắn có hối hận vì sự lựa chọn năm xưa không?
Nếu hắn không vội vàng chạy theo quyền thế, có lẽ… cũng đã từng có cơ hội gặp người thật lòng hắn?
“Đang nghĩ gì thế?”
Cố Diễm dừng bước.
“Nếu ngày xưa cũng giống Tần Tử Dương, em có còn…”
Tôi tựa đầu lên vai .
“Không.”
Cô cắt ngang lời tôi.
“Vì là chính . Anh chưa từng vì hư vinh mà thay đổi con người mình.”
Gió biển nhè nhẹ thổi qua mang theo vị mằn mặn của muối và sóng.
Đột nhiên, Cố Diễm nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
8
Tôi sững người:
“Em đang gì …?”
“Lần cầu hôn trước quá vội vàng, lần này, em muốn lại một cách đàng hoàng.”
Cô ấy lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh dương.
Hộp mở ra, một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ hiện lên trước mắt.
“Chiếc nhẫn này, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.”
“Giống như vị trí của trong tim em — độc nhất vô nhị.”
Cô ấy mỉm .
Tôi chiếc nhẫn, vành mắt bất giác ươn ướt.
Không phải vì giá trị của nó, mà là vì… ấy vẫn nhớ rằng tôi từng mình ghét nhất là đụng hàng.
“Lý Dĩ Nhiên, lấy em nhé?”
Ánh mắt ấy đầy dịu dàng, sâu lắng.
“Lần này, không cần giữ bí mật, không cần khiêm nhường.”
“Em muốn để cả thế giới biết — là chồng em.”
Tôi khẽ gật đầu, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống:
“Anh đồng ý.”
Cô đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, gió biển mơn man, ánh trăng nhẹ nhàng rọi sáng cả bãi cát.
“Từ nay về sau, sẽ không còn ai dám nghi ngờ thân phận của nữa.”
Cô ôm lấy tôi.
Tôi lắc đầu:
“Anh chưa từng bận tâm điều đó.”
“Điều quan tâm là — dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn đứng phía sau ủng hộ .”
Cô hôn nhẹ lên giọt lệ trên má tôi:
“Được điều đó là vinh hạnh của em.”
Trên đường về, tôi tựa đầu vào vai .
“Chồng này, quen với cách gọi này chưa?”
Cô hỏi khẽ.
Tôi :
“Anh thích hơn khi em gọi là ‘cưng ơi’.”
Cô cũng bật :
“Được thôi. Gọi thế nào không quan trọng, quan trọng là… chúng ta ở bên nhau.”
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon của thành phố rực rỡ.
Lần này…
Sẽ không còn ai đến cướp đi thân phận của tôi.
Sẽ không còn ai nghi ngờ vị trí của tôi nữa.
Bởi vì, chân thành…
Không cần bất kỳ sự chứng minh nào.
“Chào buổi sáng, giám đốc Lý!”
“Chào sếp Lý ạ!”
Tôi mỉm đáp lại những lời chào thân thiện từ các đồng nghiệp, bước vào văn phòng của mình.
Đảo mắt quanh, khu vực việc từng náo nhiệt giờ đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Những người từng thì thầm to nhỏ, từng chỉ trỏ sau lưng tôi… nay đều không còn.
Tôi cúi đầu, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út.
Khóe môi khẽ cong lên.
“Giám đốc Lý, chiếc nhẫn của đẹp thật đấy!”
Thực tập sinh Tiểu Trương đi ngang qua mỉm .
“Cảm ơn em.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Chiếc nhẫn này quả thực rất đẹp,
giá trị của nó không nằm ở viên kim cương lớn đến đâu,
mà ở ý nghĩa mà nó đại diện.
Đó là lời hứa mà Cố Diễm đã dành cho tôi — một lời hứa duy nhất và vĩnh viễn không thể thay thế.
Trong lúc dọn dẹp bàn việc, tôi vô tìm thấy một tấm thiệp nằm ở tận đáy ngăn kéo.
“Giám đốc Lý, cái này là gì ?”
Trợ lý Tiểu Lý tò mò hỏi.
Tôi khổ:
“Một tấm thiệp mời cũ… giờ chẳng còn giá trị gì nữa.”
Đó là tấm thiệp của buổi lễ cưới từng là trò hôm trước.
Nghĩ lại, đúng là đầy mỉa mai.
“Cần em xử lý giúp không ạ?” Tiểu Lý hỏi.
“Không cần đâu, để tự .”
Tôi nhẹ nhàng xé vụn tấm thiệp, thả vào thùng rác.
Đã đến lúc… lên kế hoạch cho một lễ cưới thực sự rồi.
“Nghe gì chưa? Tổng giám đốc Cố sắp tổ chức lễ cưới lại với Lý Dĩ Nhiên đó!”
Trong phòng trà, vài đồng nghiệp đang bàn tán.
“Lần này là thật đấy!”
“Nghe quy mô khủng lắm, giới thương trường đều xôn xao cả rồi!”
Tôi bưng ly cà phê, đứng cạnh bên, lặng lẽ nghe.
Nhưng trong lòng lại cực kỳ bình lặng.
“Giám đốc Lý, em có thể đến dự lễ cưới của không ạ?”
Một đồng nghiệp bắt gặp tôi, ngượng ngùng hỏi.
Tôi mỉm :
“Dĩ nhiên rồi.”
Bầu không khí trong văn phòng giờ đây đã khác xưa hoàn toàn.
Không còn những lời nịnh bợ giả tạo,
không còn những ánh mắt ngầm chê bai,
chỉ còn lại sự chân thành và tập trung vào công việc.
Có lẽ… đây mới là hình ảnh mà một nơi việc nên có.
9
Buổi trưa, tôi họp mặt trong phòng hội nghị để thông báo chuyện hôn lễ.
“Lần này, tôi hy vọng có thể mời tất cả những người thật lòng chúc phúc cho chúng tôi.”
Tôi quanh những đồng nghiệp đang ngồi.
“Giám đốc Lý, bọn em nhất định sẽ đến!”
Vài người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt chân thành.
Tan , tôi nhận vô số lời chúc mừng từ đồng nghiệp.
Không còn những lời nịnh nọt, không còn sự tâng bốc gượng gạo,
chỉ còn lại những lời chúc mộc mạc mà ấm lòng.
Điều đó khiến tôi nhớ lại vở hài kịch năm nào —
những lời khen sáo rỗng, những gương mặt nịnh hót, chỉ biết người mà đối xử.
“Giám đốc Lý, đang nghĩ gì ?”
Tiểu Lý hỏi khi thấy tôi trầm ngâm.
Tôi hoàn hồn lại, mỉm :
“Không có gì, chỉ là… cảm thấy hiện tại thật tốt.”
Bước ra khỏi cổng công ty, xe của Cố Diễm đã chờ sẵn ở đó.
“Hôm nay thế nào rồi?”
Cô hỏi khi tôi lên xe.
Tôi tựa đầu vào vai , nhẹ nhàng :
“Rất tốt. Tốt hơn bất kỳ lúc nào trước đây.”
“Vì giờ không còn phải giấu đi thân phận thật nữa sao?”
Tôi lắc đầu:
“Vì giờ… có thể sống thật với chính mình.”
Không còn phải giấu giếm, không cần sắc mặt người khác để sống.
Cảm giác này… thật tuyệt.
“Về chuyện đám cưới, muốn thế nào?”
Cố Diễm hỏi tiếp.
Tôi suy nghĩ rồi đáp:
“Không cần quá xa hoa, chỉ cần chân thành.”
“Anh muốn để mọi người thấy rằng, đích thực… không cần sự hào nhoáng để chứng minh.”
“Và hạnh phúc thật sự, không bao giờ xây dựng trên hư vinh phù phiếm.”
Trên đường về nhà, tôi lặng lẽ khung cảnh đêm ngoài cửa kính.
Cơn sóng gió ngày xưa đã qua đi, những ồn ào giả tạo cũng tan theo gió.
Thứ còn đọng lại… là hạnh phúc chân thật nhất.
Không cần chứng minh với ai, không cần dùng danh phận để tô vẽ.
Bởi tôi biết, người đang đứng bên cạnh tôi,
chính con người thật của tôi — không hơn, không kém.
Và đó… chính là hạnh phúc lớn nhất đời tôi.
Lễ cưới sẽ đến.
Nhưng câu chuyện của chúng tôi —
vẫn chỉ vừa mới bắt đầu.
Lần này…
Sẽ không còn ai có thể thách thức vị trí của tôi nữa.
Bởi chân thành,
xưa nay chưa bao giờ sợ đối đầu với bất kỳ thử thách nào.
Còn những kẻ mượn danh hư vinh để tô vẽ đời mình…
rồi sẽ hiểu ra một điều:
Hạnh phúc đích thực, chỉ dành cho những ai dám sống thật với chính mình.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?