Sau khi vợ tôi cầu hôn tôi ở Maldives, tôi tiện tay đăng bức ảnh cầu hôn lên vòng bè.
Không ngờ vừa đăng xong, người mới trong nhóm công ty – Tần Tử Dương – liền công khai @ tôi:
“Đây chẳng phải là ảnh vợ tôi cầu hôn tôi sao? Anh lấy trộm ảnh của tôi gì?”
Tôi sững người. Vợ tôi từ khi nào lại thành vợ ta ?
Còn chưa kịp trả lời, Tần Tử Dương đã gửi một tấm ảnh khác vào nhóm.
Cũng là ảnh một chiếc nhẫn kim cương và bàn tay.
Thế kiểu nhẫn kim cương lại giống y hệt, thậm chí cả nốt ruồi đỏ trên ngón áp út của vợ tôi cũng nằm đúng vị trí đó.
“Anh Lý, ảnh thì có thể ăn cắp cuộc sống thì không. Khuyên nên tự biết điều.”
Tôi tiện tay kéo vợ vào nhóm chat.
“Vợ ơi, thằng tiểu tam” này là ai ?”
1
Tôi chằm chằm vào bức ảnh chiếc nhẫn kim cương mà Tần Tử Dương vừa đăng, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng vợ tôi từng chiếc nhẫn này là mẫu ấy nhờ người thiết kế riêng,
lại còn là để kỷ niệm bảy năm nhau của hai đứa tôi.
Thế vì sao bức ảnh của Tần Tử Dương lại giống đến từng chi tiết,
ngay cả ngón tay cũng chẳng khác chút nào?
Chẳng lẽ… chúng tôi đang chung một người vợ?
Tôi bấm vào trang cá nhân của Tần Tử Dương, phát hiện trong những tấm ảnh ta đăng cùng “vợ”,
thì người phụ nữ kia hoặc là quay lưng, hoặc là chụp nghiêng, chẳng có nổi một tấm chụp chính diện.
Tôi lên tiếng trong nhóm chat công ty:
“Tần Tử Dương, nếu đó là vợ , thì đăng đại một tấm chụp chính diện hai người xem nào?”
Tần Tử Dương đáp rất nhanh:
“Hừ, vợ tôi là người thế nào chứ? Làm sao có thể tùy tiện để người khác chụp hình?”
“Hơn nữa, có bằng chứng gì cho thấy người đó không phải vợ tôi?”
Tôi vừa định lục album tìm ảnh chụp chung với vợ thì tin nhắn của Vương Lâm bên phòng nhân sự khiến tay tôi khựng lại.
“Vợ của Tần họ Cố, vừa thần bí vừa có tiền, chẳng lẽ là vị tổng giám đốc họ Cố từng lọt top nữ phú hào tuổi 28 đó sao?”
Cô ấy còn chưa hết câu, Tần Tử Dương đã nhanh chóng tiếp lời:
“Sao , Lý Dĩ Nhiên, chẳng lẽ vợ cậu cũng họ Cố à?”
Tôi không trả lời.
“Còn bày đặt ra vẻ bí ẩn, ai mà chẳng biết tổng giám đốc Cố tài giỏi cỡ nào. Có người muốn giả chồng của ấy cũng không lạ.”
Anh Lưu bên phòng tài vụ lập tức hùa theo:
“Đúng đấy, Tần phải lắm.”
Khi cả nhóm còn đang xôn xao, Tần Tử Dương lại gửi thêm một tin nhắn:
“Nếu Lý đã muốn xem ảnh đến , thì tôi cho xem một tấm, khỏi có người tôi dối.”
Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Rất nhanh sau đó, một bức ảnh gửi lên nhóm.
Trong ảnh là một người phụ nữ mặc lễ phục màu sâm panh, quay lưng về phía ống kính,
đang Tần Tử Dương khoác tay qua vai.
Tuy không thấy rõ mặt, dáng người ấy… quả thật rất giống ấy.
“Ảnh này chụp tại buổi cầu hôn ở Maldives.”
“Vợ tôi ghét chụp ảnh nhất, bức này tôi năn nỉ mãi mới có .”
Nhóm chat lập tức nổ tung.
“Khí chất này, đúng là tổng giám đốc Cố không sai rồi!”
“Anh Tần quả nhiên không lừa chúng ta!”
“Bảo sao lúc nào cũng chạy siêu xe giới hạn.”
Tôi đặt điện thoại xuống, bước ra ban công, hít sâu một hơi.
Không thể nào…
Cô ấy vừa mới cầu hôn tôi, sao có thể quay lưng đi đeo nhẫn cho người khác?
Nhưng cái bóng lưng đó…
Tôi mở album trong điện thoại, lật đến bức ảnh chụp trên bãi biển.
Khung cảnh sắp đặt tỉ mỉ, đầy ắp hoa tươi, và cả những ngón tay thon dài của ấy.
Nhưng tại sao Tần Tử Dương lại có một bức ảnh y hệt?
Tại sao cái bóng lưng đó lại giống đến thế?
“Anh Lý, xem xong ảnh rồi, còn gì để không?”
Giọng điệu của Tần Tử Dương tràn đầy đắc ý.
Thấy tôi không trả lời, hắn lại gửi thêm một icon mặt .
“Tôi biết có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ, chuyện thế này lớn thì lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ đâu.”
“Nếu để vợ tôi biết chuyện, sợ là ngay cả công việc này cũng không giữ nổi đâu.”
Tôi những lời mỉa mai trong nhóm chat ngày càng nhiều, tay run lên vì tức giận.
Nhưng ngay sau đó, tôi đã nghĩ ra một cách. Tôi gửi một tin nhắn vào nhóm:
“Anh Tần, nếu mình là chồng Cố, hay là chúng ta cùng mời ‘ Cố’ của mỗi người tổ chức một buổi hôn lễ đặc biệt, không?”
Cả nhóm lập tức im lặng vài giây.
Rồi thì nổ tung như một trái bom.
Tần Tử Dương nhanh chóng trả lời:
“Ý là gì?”
“Dù sao cũng đã cầu hôn rồi mà, chẳng phải nên tổ chức lễ cưới sao?”
Tôi bình tĩnh nhắn lại.
“Anh cũng to gan đấy.”
Rõ ràng Tần Tử Dương đang dùng giọng điệu mỉa mai.
Tôi tiếp tục gõ:
“Sao? Không dám à?”
“Hừ, ai tôi không dám?”
Tần Tử Dương đáp rất nhanh.
“Chỉ sợ đến lúc đó, tự rước nhục vào thân thôi.”
“Anh dám là . Vậy chốt nhé, thời gian và địa điểm quyết định.”
Nhắn xong, tôi lập tức tắt âm điện thoại, ném lên giường.
Không thèm để ý đến loạt tin nhắn đang nổ tung trong nhóm nữa.
2
Sáng sớm bước chân vào công ty, không khí đã kỳ lạ một cách khác thường.
Tôi vừa đến phòng trà, đồng nghiệp xung quanh đã thì thầm to nhỏ, chẳng hề kiêng dè.
“Lần này đúng là có trò hay để xem rồi.”
“Lý Dĩ Nhiên chẳng phải đang tự đào hố chôn mình sao?”
“Rõ ràng Tần Tử Dương mới là vị hôn phu thật của Cố, ta đúng là tự rước nhục.”
Lúc tôi đang rót nước, Vương Lâm lặng lẽ bước đến gần.
“Lý Dĩ Nhiên, điên rồi sao? Chọc vào Tần Tử Dương thì gì chứ?”
Tôi khẽ :
“Thế thì có gì không tốt?”
“Anh…” Vương Lâm do dự, rồi chỉ thở dài, “Thôi , tự lo liệu lấy.”
Quay lại chỗ ngồi, điện thoại vẫn còn đang mở ở giao diện tin nhắn xin lỗi của vợ.
Sau chuyện tối qua tôi đã lạnh nhạt hẳn với ấy.
Cô ấy chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết vừa dỗ tôi, vừa tự chuyển chăn gối sang phòng khách ngủ.
Đến trưa, Tần Tử Dương dẫn theo một nhóm người tiến thẳng đến chỗ tôi.
“Đám cưới sẽ diễn ra vào ngày mai, tại khách sạn Kempinski.”
Anh ta bộ chỉnh lại cổ áo vest, ra dáng lắm.
Tôi nhướng mày:
“Nhanh à?”
“Sao? Diễn viên của cậu chưa à?” Tần Tử Dương bật mỉa mai.
Tôi vẫn tiếp tục gõ bàn phím, không thèm ngẩng đầu:
“Vậy thì cứ quyết thế đi.”
Tần Tử Dương đứng dậy, chống tay lên bàn tôi, ánh mắt sắc như dao:
Đến lúc đó, chúng ta sẽ biết, ai mới là chồng thật của Cố.”
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu, thẳng vào ánh mắt đầy đắc ý của ta.
“Vậy thì tôi càng phải mở to mắt ra mà cho rõ.”
Khâu chuẩn bị lễ cưới tại khách sạn Kempinski diễn ra vô cùng rầm rộ.
Tôi đứng trước cửa kính sát đất, công nhân đi vào đi ra bận rộn bài trí hai sảnh tiệc.
Sảnh A lộng lẫy xa hoa, lấp lánh ánh vàng.
Sảnh B thì đơn giản tinh tế, trang nhã mà không mất đi khí chất.
Tần Tử Dương chọn sảnh A, còn tôi chọn sảnh B.
“Lý Dĩ Nhiên, Tần Tử Dương mà xem, riêng trang trí đã hơn một triệu tệ rồi đấy.”
Anh Trương bưng ly cà phê, giọng đầy ẩn ý.
“Còn cậu… chẳng lẽ không đủ tiền dịch vụ cưới à?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tần Tử Dương đã cùng đoàn người bước tới.
“Những lẵng hoa nhập khẩu này vận chuyển từ Hà Lan về đấy, một bó là hơn hai ngàn tệ.”
Anh ta quay người một cách tao nhã, ra hiệu cho đội ngũ tổ chức lễ cưới phía sau.
“Vâng, thưa Tần.” Giám đốc phụ trách gật đầu lia lịa.
“Không hổ là chồng của tổng giám đốc Cố, đúng là khí thế khác biệt!”
Bạn thấy sao?