Người Vợ Bí Ẩn [...] – Chương 4

Từ xa, Chu Thành thấy tôi, liền hừ lạnh đầy khinh miệt.

“Tống Thanh, tôi đã rồi, tôi nhất định sẽ khiến phải hối hận.”

“Giờ tôi – một con cá chép sắp hóa rồng đây!”

Hắn ta ngẩng cao đầu, như thể chỉ cần một bước nữa là có thể nắm trọn cả thế giới trong tay.

Tống Bạch và mẹ chồng ta hôm nay hiếm hoi không cãi nhau, cả hai đều tít mắt Chu Thành, mặt mày hớn hở như sắp bước lên mây.

Còn tôi, lòng như lửa đốt, không ngừng ra cửa.

Lục Tri Niên, còn chưa về sao!

Vài vị lãnh đạo xã giao xong, vui vẻ vỗ tay lên mu bàn tay Chu Thành.

“Cậu bé này có tâm có đức, sau này chắc chắn nên chuyện lớn.”

Chu Thành tươi đến nỗi khóe miệng gần như sắp rách tới mang tai, vừa định lên tiếng thì đột nhiên cửa bật mở, một nhóm người ầm ầm xông vào.

“Chu Thành, con trai tôi đâu? Nghe cậu cứu lãnh đạo à?”

8

Cả sân lập tức im phăng phắc.

Chu Thành người vừa đến, mặt mũi đầy mờ mịt.

“Ai là con trai của ông?”

Người kia cũng lập tức hét lên chói tai:

“Cậu là ai? Cậu đã gì con trai tôi?!”

Tình hình lập tức rối tung, hai ông bà già xông tới túm chặt lấy Chu Thành, vừa kéo vừa hỏi dồn dập.

Tống Bạch định lao lên can ngăn, bị người ta đẩy ngã lăn ra đất, ngồi bệt không đứng dậy nổi.

Mẹ của Chu Thành thấy người khác dám vào con mình, lập tức túm lấy chổi đập tới tấp — đúng lúc trúng ngay một lãnh đạo đang đứng xem, lập tức khiến cả căn nhà hỗn loạn.

Lục Tri Niên nhân lúc náo loạn kéo tôi sang một bên, còn ghé sát vào tai tôi hôn nhẹ một cái.

“Vợ à, nhiệm vụ em giao đã hoàn thành. Đây là phần thưởng.”

Bây giờ không phải lúc để lãng mạn, tôi bóp nhẹ tay , ra hiệu đi dỗ lãnh đạo bị ăn chổi.

Vị lãnh đạo bị đánh hai cái vẫn còn đang tức điên, Lục Tri Niên đỡ ngồi xuống ghế, đập bàn tức giận quát:

“Dừng tay hết cho tôi! Tất cả im lặng!”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rõ ràng ra!”

Vừa dứt lời, hai ông bà già Lục Tri Niên đưa tới lập tức quỳ phịch xuống đất.

“Con trai chúng tôi tên là Chu Thành, năm đó nhận giấy báo nhập học rồi lên tàu đi trường, sau đó chỉ gửi thư vài lần rồi mất hút, chưa từng về nhà.”

“Chúng tôi luôn nghĩ nó bận học, giờ kỹ… tên Chu Thành này không phải là con trai chúng tôi!”

Tôi sang Chu Thành, thấy sắc mặt hắn đã xám ngoét như tro tàn.

“Chú, thím nhận nhầm người rồi… Tên Chu Thành phổ biến như thế, trùng tên là chuyện bình thường…”

Lục Tri Niên từ túi áo móc ra một xấp giấy, đưa lên trước mặt mọi người.

“Thật sao, Chu Thành? Tôi đã tra danh sách sinh viên nhập học năm đó. Nhưng bất kể tra kiểu gì, cũng chỉ có một người tên Chu Thành.”

“Vậy người Chu Thành thật đâu? Rốt cuộc cậu đã ta?”

Chu Thành dường như nhớ lại điều gì đáng sợ, run rẩy ôm đầu.

“Anh đừng linh tinh! Tôi chính là Chu Thành!”

Nói xong liền kéo mẹ mình bỏ chạy.

Tiếc là chưa chạy mấy bước đã bị người của Lục Tri Niên chặn ở cửa, ép quay lại.

Chu Thành như kẻ mất hồn, lắp bắp giải thích:

“Tôi là Chu Thành! Tôi không biết bọn họ là ai!”

“Họ thấy tôi phất lên nên đến nhận vơ, muốn chiếm lợi, các người cút hết đi!”

Tống Bạch ngơ ngác như tượng gỗ, không biết phải phản ứng sao. Mẹ của Chu Thành cũng sợ hãi đến mức co ro trong góc.

Vị lãnh đạo ngồi ở ghế chủ vị thấy hình như , cau mày sâu hơn, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi gọi công an đến.

Nhìn những cảnh sát chạy vào sân, mắt tôi bỗng đỏ hoe.

Kiếp trước, chính là do cờ tôi thấy cuốn nhật ký của Chu Thành, mới biết hắn ta vốn không phải là Chu Thành thật.

Năm đó, trên chuyến tàu đến trường, hắn gặp Chu Thành thật — người có giấy báo nhập học giống hắn.

Hắn thèm khát ngôi trường và chuyên ngành đó, liền ra tay tàn độc, chết Chu Thành thật, rồi cướp sạch giấy tờ.

Thời đại thông tin chưa phát triển, lừa cha mẹ Chu Thành thật là chuyện dễ như chơi.

Từ đó về sau, hắn sống cả đời trong cái danh nghĩa của người khác.

Trong lòng tôi từng hoảng loạn, muốn báo cảnh sát, lại bị Chu Thành đe dọa:

nếu tôi dám báo án, hắn sẽ tự tay chết hai đứa con của tôi.

Tôi không nỡ rời xa con mình, lương tâm lại luôn bị dằn vặt, dày vò.

Quả nhiên là như .

Kiếp này sống lại, cuối cùng tôi cũng có thể thay Chu Thành thật mà báo thù rồi…

Chu Thành cùng đồng bọn nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi điều tra.

Tống Bạch ôm bụng ngồi bệt dưới đất, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang tôi đầy thù hận.

“Đồ đàn bà độc ác, có phải mày đã biết hết từ trước rồi đúng không?!”

“Trên đời sao có chuyện trùng hợp như … mày… mày cũng trọng sinh rồi?!”

“Tại sao mày không sớm cho tao biết?! Tống Thanh, tao liều mạng với mày!”

Nói rồi, ánh mắt ta trở nên hung ác, vớ lấy con dao trên bàn lao về phía tôi.

Lục Tri Niên lập tức chắn trước mặt tôi, chỉ nhẹ nhàng đá một cú, đã khiến Tống Bạch ngã lăn quay ra đất.

“Nói nhảm cái gì , đầu óc có vấn đề à.”

Rất nhanh sau đó, bản án của đồn cảnh sát tuyên bố — Chu Thành bị xử tử hình vì tội người có chủ ý.

Giấc mộng quan phu nhân của Tống Bạch tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt.

Cô ta bị cú sốc quá lớn, đứa bé trong bụng sinh non.

Đứa trẻ tội nghiệp chào đời không một tiếng khóc, cả viện đều lắc đầu, cuối cùng bị vứt vào thùng rác.

Từ đó, Tống Bạch trở nên điên loạn, thường xuyên lang thang ngoài đường trong trạng nhếch nhác, miệng lẩm bẩm mãi một câu:

“Sống lại một lần… tôi phải lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi…”

Còn tôi và Lục Tri Niên, sau một thời gian sống chung, tôi mới hiểu rõ — ấy đối với Lý Kiều hoàn toàn không có chút cảm nam nữ nào cả.

Sở dĩ họ thân thiết, chỉ vì bố Lý Kiều trước khi mất đã nhờ vả chăm sóc con mình.

Sau vài lần tâm sự thẳng thắn, Lý Kiều quyết định ra nước ngoài du học. Tôi thật lòng chúc phúc cho ấy, còn tự mình ra sân bay tiễn.

Lục Tri Niên không đi cùng.

Anh giờ bám tôi như sam, sợ tôi chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà hiểu lầm .

Nhưng sao tôi có thể hiểu lầm chứ?

Kiếp này sống lại một lần, tôi mới có thể có cuộc sống bình yên như hôm nay — có người chồng thương tôi, có mẹ chồng quý mến, tiền tiêu mãi không hết.

Tôi còn không kịp trân trọng, sao nỡ đánh mất?

Toàn văn hoàn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...