5
Nghe câu này tôi không nhịn bật .
“Lục Tri Niên, đừng là đang ghen đấy nhé?”
“Không phải như nghĩ đâu, em đâu có quan tâm đến hắn. Ngược lại, em đang chuẩn bị trả thù đây.”
Nói xong, tôi kéo Lục Tri Niên lại, thì thầm to nhỏ bên tai một hồi. Chẳng bao lâu, gương mặt đang căng cứng của lập tức giãn ra, thay bằng nụ vui vẻ.
“Chuyện nhỏ ấy mà, giúp em.”
Khi chúng tôi về đến nhà, mẹ chồng đã chuẩn bị sẵn một bàn cơm thịnh soạn.
Nhưng bà vẫn không ăn cùng chúng tôi, mà bê bát nhỏ về phòng riêng.
Lục Tri Niên thở dài:
“Mẹ không có ý gì đâu, bà chỉ không thích tiếp với người khác thôi.”
Tôi ôm bát cơm, gật đầu:
“Em biết mà, em còn biết mẹ cũng giống , rất thích tặng phong bao lì xì to nữa cơ.”
Lục Tri Niên thở phào nhẹ nhõm, bật cùng tôi. Tôi cánh cửa đang hé mở, thấy mẹ chồng đang lén trộm trong phòng cũng mỉm .
Hôm sau là ngày lớp của Chu Thành đi kiểm tra đánh giá.
Lục Tri Niên đưa tôi đến trường, vừa khéo bắt gặp Tống Bạch đang bịn rịn chia tay với Chu Thành.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt Tống Bạch như muốn lật ngửa lên trời.
“Hừ, có người ham giàu bỏ trai, gả cho một gã lái ô tô buôn bán, thật không biết xấu hổ.”
“Nhưng đừng vui mừng quá sớm, theo tôi thấy thì phải lấy chồng quan lớn mới là bản lĩnh thật sự!”
Tôi tựa người vào xe, mỉm họ.
“Ơ kìa, chẳng phải là trai cũ từng vụng trộm với em ruột của tôi, và em đang mang thai con của trai cũ tôi đó sao?”
“Thật là xui xẻo, vừa bước chân ra khỏi nhà đã gặp phải hai con chó ồn ào, hỏng hết cả tâm trạng.”
Đúng lúc đang vào giờ đến trường, đám học sinh xung quanh lập tức bu lại xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán không ngớt.
Chu Thành cúi đầu muốn rút lui, Tống Bạch nhanh tay kéo hắn lại.
“Chị mắng ai là chó hả? Tôi cho chị biết, hôm nay kiểm tra xong, chồng tôi sẽ trở thành quan lớn. Đến lúc đó, chị đừng có giả vờ cao quý trước mặt tôi, chúng tôi muốn dẫm chết chị cũng dễ như giẫm chết con kiến!”
Tôi giả vờ hoảng hốt, đưa tay che miệng:
“Trời ơi, chồng em còn chưa thi mà em đã chắc chắn ta quan? Tống Bạch, em… em hối lộ giám khảo rồi à?”
Câu ấy mặt Tống Bạch và Chu Thành lập tức tái mét, cuống cuồng giải thích.
Nhưng tội danh “hối lộ trước kỳ thi” thì quá nặng, ảnh hưởng trực tiếp đến tính công bằng của kỳ kiểm tra. Đám học sinh xung quanh nhớ lại khẩu khí đầy tự tin lúc nãy của Tống Bạch, lập tức không cho họ rời đi.
“Cô đi, tại sao lại khẳng định chắc nịch như thế?”
“Cô và trai rốt cuộc có thân phận gì mà dám to mồm ?”
“Chờ giáo viên đến rồi chuyện, trước đó đừng hòng đi đâu cả!”
Không lâu sau, giáo viên phụ trách đánh giá nghe tin đến nơi, lập tức đưa tất cả chúng tôi về văn phòng để điều tra rõ.
Nhìn gương mặt lo lắng đầy mồ hôi của Chu Thành, tôi suýt nữa thì bật thành tiếng.
Không tìm cơ hội bỏ thuốc xổ cho đối thủ — cảm giác đó khó chịu lắm phải không?
Ban đầu tôi chỉ muốn kéo dài thời gian để Chu Thành không kịp hành trước kỳ kiểm tra, không ngờ Lục Tri Niên đột nhiên đứng dậy. 1 n g/ay lam c.,o t.,.han
“Thưa thầy, để đảm bảo công bằng cho kỳ đánh giá hôm nay, em đề nghị tập trung toàn bộ học sinh lại và để chuyên viên kiểm tra người, bảo đảm tuân thủ kỷ luật nhà trường.”
Vừa mới có tin đồn tiêu cực, giáo viên lập tức đồng ý, bắt đầu sắp xếp kiểm tra toàn bộ.
Bên cạnh, Chu Thành tái mặt, toàn thân run rẩy.
“Thưa thầy… em hơi căng thẳng, em muốn đi vệ sinh một chút…”
Thầy giáo không để ý, khoát tay cho đi, tôi và Lục Tri Niên lập tức nhau rồi kéo áo hắn lại.
“Chu Thành, nếu không hối lộ thì sao phải căng thẳng ?”
“Không lẽ trong người cậu thật sự có đồ cấm?”
6
Chu Thành trừng mắt tôi, trong giọng mang theo ý đe dọa:
“Tất nhiên là không có! Tống Thanh, tôi biết chuyện của Tống Bạch là tôi có lỗi với , cũng không thể vu khống tôi như .”
“Cho dù vẫn còn cảm với tôi, cũng không nên có hành mờ ám với tôi ở nơi công cộng như thế!”
Hừ, đến nước này rồi mà hắn còn muốn ly gián mối quan hệ giữa tôi và Lục Tri Niên sao?
Tôi quay sang Lục Tri Niên, ta chỉ nhếch môi đầy khinh thường:
“Vợ tôi tôi đến mức không dứt ra nổi, sao có thể còn dây dưa với một kẻ ti tiện như cậu ?”
“Chu Thành, dáng vẻ tức tối của cậu kìa, chẳng lẽ cậu bị vợ tôi trúng rồi à?”
Sắc mặt Chu Thành lập tức biến đổi liên tục, cố tìm đủ lý do để rút lui. Ngay cả giáo viên trong phòng cũng bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.
“Chu Thành, cậu mang gì trong người ?”
“Nếu không có gì mờ ám thì tại sao lại sợ bị kiểm tra?”
Chu Thành hoảng loạn đến đỏ cả mắt, giọng đầy căm phẫn:
“Tôi không mang gì cả! Các người không có quyền lục soát tôi!”
Vừa dứt lời, nhân viên kiểm tra từ bên ngoài bước vào, nhanh chóng đưa tay vào túi bên phải của hắn và lôi ra một lọ thuốc.
“Thuốc xổ loại mạnh.”
Tôi phối hợp với thầy giáo, lập tức kêu to:
“Chu Thành! Người ta bình thường chỉ cần vài viên thuốc xổ, sao cậu lại mang cả chai lớn đến trường lúc thi thế này? Cậu định gì?”
Chu Thành bị hỏi đến nghẹn họng, lắp bắp nửa ngày mới cố biện hộ:
“Tôi chỉ là vội quá nên tiện tay cầm theo…”
“Hơn nữa… tôi đâu gì cả, không thể vì suy đoán vô căn cứ mà đổ tội cho tôi!”
Tôi dáng vẻ hắn cố chống chế, chỉ nhàn nhạt gật đầu:
“Đúng, cậu chưa kịp gì cả.”
“Nhưng Chu Thành à, giờ thì cậu chỉ có thể dựa vào năng lực thật sự để cạnh tranh thôi. Tạm biệt nhé.”
Trên đường rời khỏi văn phòng, tâm trạng tôi rất tốt, Lục Tri Niên cũng bật theo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán — kiếp này mọi người đều bắt đầu lại từ vạch xuất phát. Chu Thành không chỉ không giành vị trí tốt, mà thậm chí còn chẳng nhận vào công việc nào!
Trước cổng trường, Tống Bạch vẫn đang ngóng cổ chờ người .
Thấy Chu Thành đi ra, ta lập tức hớn hở chạy đến.
“Chu Thành, đừng buồn chuyện sáng nay nữa! Tuy bây giờ họ giàu hơn ta, đã có việc rồi, sắp tới còn thăng chức quan lớn nữa!”
“Những ngày tốt đẹp của chúng ta còn đang ở phía trước, hôm nay nhất định phải đi ăn mừng, cho hai đứa kia biết tay!”
“Đi thôi, sao đứng đó không nhúc nhích ?”
Mãi đến lúc này, Tống Bạch mới nhận ra vẻ mặt ủ rũ, nặng nề của Chu Thành.
“Hôm nay là ngày nhận vị trí tốt mà, sao lại không vui?”
“Chu Thành, gì đi chứ, Chu Thành, …”
Lời còn chưa dứt, ta đã bị tát một cái nảy lửa vào mặt.
Bạn thấy sao?