Người Vợ Ẩn Giấu – Chương 4

15

Vừa bước vào phòng khách sạn, tôi lập tức rơi vào vòng tay của Yến Xuyên.

Lần này nồng nhiệt hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Giữa những cơn cuộn trào cảm , tôi gần như không thể thốt nên lời.

Tôi thút thít, cắn nhẹ lên vai Yến Xuyên.

Nhưng cậu ấy chẳng hề để tâm đến lời van xin của tôi, thậm chí còn mỉa mai hơn:

“Chị à, chuyện này với tôi.”

“Chồng chị không ghen à?”

Trong giây phút mê man, tôi chỉ nghĩ—

Chết rồi, Yến Xuyên thật sự đang giận.

Điện thoại trên đầu giường reo liên tục, hiển thị cuộc gọi của Thẩm Thuật Hoài.

Nhưng cả hai chúng tôi đều không có thời gian để bận tâm.

Yến Xuyên nghiến răng, thì thầm vào tai tôi:

“Chị, tôi xin chị đấy.”

“Về nhà, nhanh chóng ly dị cái gã vô dụng đó đi.”

“Tôi không muốn bồ nhí thêm nữa.”

16

Khi tỉnh dậy, đống quần áo rải rác khắp sàn, tôi không khỏi thở dài.

Chiếc váy dây tôi mặc tối qua đã bị xé nát trong tay Yến Xuyên.

Tôi đá nhẹ người “thủ phạm” vẫn đang ngủ say trên giường.

Yến Xuyên ngủ rất ngon, thậm chí còn lười biếng xoay người.

… Đúng là đáng ghét.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể mặc tạm chiếc áo sơ mi và áo khoác của Yến Xuyên để về nhà.

Khi mở cửa bước vào, tôi bất ngờ thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Sao lại ở đây?”

Trên bàn trà là chiếc bánh kem đã chảy hết kem và một chiếc gạt tàn đầy đến sắp tràn.

Có vẻ như Thẩm Thuật Hoài đã đợi ở đây cả đêm.

Anh ta lạnh, giọng đầy mỉa mai:

“Đây là nhà của chúng ta, tôi không phép về à?”

“Hôm qua là sinh nhật tôi, muốn cùng em đón sinh nhật.”

“Đợi cả đêm, sao em không về nhà?”

Tôi im lặng không đáp.

Thẩm Thuật Hoài ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đột nhiên, ta mất bình tĩnh, đứng bật dậy:

“Thời Ý, mẹ kiếp, em đi đâu lêu lổng suốt đêm qua?”

17

Không cần soi gương, tôi cũng biết mình trông như thế nào lúc này.

Cổ áo mở rộng, để lộ làn da chi chít những vết hôn mờ ám và cả dấu răng mà Yến Xuyên để lại.

Ồ, xem ra chuyện ngoại đã bị bại lộ rồi nhỉ.

Cuối cùng thì chiếc mặt nạ “ ngoan” cũng có thể tháo xuống.

Tôi nhún vai, thản nhiên :

“Như thấy đấy, tôi ra ngoài tìm người .”

Đôi mắt Thẩm Thuật Hoài đỏ ngầu, ta tức giận gầm lên:

“Chết tiệt, em dám, em thật sự dám!”

Anh ta chộp lấy chiếc gạt tàn, ném mạnh vào tường.

Hít sâu một hơi, ta cố gắng kìm chế, giọng nặng nề:

“Người đó là ai?”

Ánh mắt ta tôi, nụ tức giận hiện rõ trên mặt:

“Mẹ kiếp, em còn mặc áo khoác của thằng bồ nhí?”

“Sao nó lại mặc giống cái thằng tôi gặp hôm hút thuốc thế?”

Anh ta tay vào trán, ngẫm nghĩ:

“À đúng rồi…”

“Không lẽ… bật lửa giống nhau, tên viết tắt cũng giống.

“Mẹ kiếp, tôi còn bình luận ‘Chúc mừng’ trong vòng bè của nó nữa, thật ngu ngốc!”

Thẩm Thuật Hoài như phát điên, hất tung cả giá đồ xuống đất.

Chai rượu vỡ tan, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi.

Tôi vẫn giữ nụ trên môi, bình tĩnh :

“Bingo, chúc mừng , đoán đúng rồi. Người của tôi chính là Yến Xuyên.”

“Sao phải tức giận? Từ khi cưới đến giờ, cũng chẳng phải luôn ngoại sao.”

“Chúng ta đã rồi mà, ai cũng có tự do riêng.”

“Nhưng, bây giờ đã phát hiện, thì chuyện ly hôn thôi.”

Thẩm Thuật Hoài im lặng một lúc lâu.

Anh ta hậm hực rút một điếu thuốc, hít một hơi dài:

“Thời Ý, em nghĩ mình là ai mà tự tin thế?”

“Em tưởng bám vào Yến Xuyên là có thể rời khỏi tôi à?”

“Em quá ngây thơ rồi. Hắn có khi chỉ coi em là món đồ chơi thôi.”

“Nếu ly hôn, công ty sẽ cắt vốn đầu tư vào nhà họ Thời, và em sẽ phải chứng kiến gia đình mình sản.”

“Không có tôi, em chẳng là gì cả.”

Tôi nhướng mày, chẳng hề tỏ vẻ bận tâm.

Thẩm Thuật Hoài chậm rãi thở ra một làn khói.

Gương mặt ta đầy sự tự mãn:

“Thời Ý, tôi biết em vốn rất ngoan, lần này chắc chắn là hắn dụ dỗ em, đúng không?”

“Cắt đứt với hắn đi, tôi vẫn có thể tha thứ cho em.”

“Cả hai chúng ta đều đã ngoại , em không cần tính toán chuyện cũ. Xem như xóa bỏ tất cả.”

“Tôi cũng đã chán việc ăn chơi bên ngoài, giờ tôi muốn trở về gia đình. Sau này, em cứ yên ổn bà Thẩm của tôi.”

Tôi lắc đầu tiếc nuối:

“Thật tiếc, tôi không còn muốn bà Thẩm nữa. Tôi chỉ muốn chính mình, ‘Thời Ý’ độc nhất vô nhị.”

“Đừng tự ảo tưởng nữa, tôi chưa bao giờ là ngoan và cũng không cần sự tha thứ của .”

“Chuyện ly hôn, phải đồng ý.”

Tôi lấy ra từ túi những tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Đặt chúng lên bàn, tôi đẩy đến trước mặt Thẩm Thuật Hoài.

“Đây là tất cả bằng chứng tôi thu thập trong một năm việc tại công ty.”

“Giả mạo sổ sách, trốn thuế.”

“Anh nghĩ nếu thông tin này tung ra, cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm thị có lao dốc không?”

Đôi mắt Thẩm Thuật Hoài đỏ rực, ta điên cuồng lật từng tờ báo cáo.

Cuối cùng, ta dí đầu điếu thuốc đang cháy dở lên giấy.

Ngọn lửa bùng lên, giấy cháy xém, cuộn lại rồi hóa thành tro bụi.

Không có sự sống, lại khiến người ta có cảm giác như nó đang than khóc.

Tôi lùi lại một bước, vẫn giữ vẻ bình thản:

“Tôi có sao lưu tất cả, đốt cũng vô ích thôi.”

Thẩm Thuật Hoài ngồi phịch xuống ghế sofa, trông như đã kiệt sức:

“Em rốt cuộc muốn gì?”

“Tôi muốn ly hôn.”

Tôi giơ ba ngón tay lên, để Thẩm Thuật Hoài có thể rõ chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của tôi.

Tôi nở nụ kiêu ngạo:

“Và ba mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Thẩm thị, phải để lại cho tôi.”

18

Thẩm Thuật Hoài tức giận đến mức đập cửa bỏ đi ngay lập tức.

Tôi chậm rãi quanh căn phòng.

Khắp phòng khách là mảnh vụn vỡ tung tóe.

Bánh kem và tàn thuốc lẫn lộn vào nhau, tạo thành một hỗn hợp mờ mịt, không còn rõ hình thù.

Căn phòng giống như một bãi chiến trường.

Nhưng cũng tốt thôi, chỉ có sự hỗn loạn và đổ nát mới mở đường cho sự tái sinh.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.

Tin nhắn từ Yến Xuyên:

“Vừa mới dậy, sao em không có ở đây?

“Sao lại bỏ rơi mà đi ?

“Em đi à?”

……

“Sao không trả lời, có phải em không cần nữa không? TvT”

“Anh nhớ rồi, hôm qua em chia tay trong hòa bình, không lẽ ngủ với nhau lần cuối rồi định bỏ rơi luôn hả!”

“Huhu, không , sẽ bám lấy em mãi… không muốn chia tay…”

Tôi không nhịn thành tiếng.

Tôi giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh phòng khách lộn xộn gửi cho cậu ấy:

“Vừa về nhà chuyện ly hôn với ông chồng vô dụng xong.”

“Đồng ý ngoại tại nhà thì bấm 1, không đồng ý thì trả lời TD.”

Yến Xuyên gửi lại một biểu cảm chó đang lăn lộn:

“111111111!

“Anh tới ngay!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...