Thấy những bình luận đó, tôi tức đến bật lạnh, lập tức hất tay Tề Đông Dương ra, quát thẳng vào mặt họ:
“Tôi sẽ không bao giờ lấy , các người đừng mơ tưởng nữa!”
Cha tôi tức đến mặt đỏ bừng, rít lên:
“Không để con loạn! Ta lập tức công bố tin liên hôn, ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ!”
“Không đời nào!”
Tôi lập tức định xông ra ngoài, bị vệ sĩ đè chặt xuống đất.
Thẩm Minh Châu thì bước tới gần tôi.
“Chị à, đừng cha buồn nữa, không?”
Tôi liếc xéo ta:
“Ai là chị ? Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi!”
“Trừ khi tôi chết, bằng không dù thế nào tôi cũng không lấy hắn!”
“Không do con quyết định!” – Cha tôi quát lớn, rồi lập tức dịu giọng lại –
“Minh Nguyệt, cha cũng chỉ vì muốn tốt cho con.”
“Con lớn thế rồi, cha chưa từng cầu gì ở con cả. Thực ra con không biết, công ty nhà mình đang bên bờ vực sụp đổ!”
“Nhưng nếu có nhà họ Tề giúp đỡ, thì những nhà máy phía dưới đều sẽ giải quyết ổn thỏa!”
Trong mắt cha, tôi chẳng qua chỉ là một quân cờ có thể đem ra trao đổi lợi ích.
Đáng tiếc Tề Đông Dương lại là thứ bùn lầy không chống đỡ nổi tường, kiếp trước hễ có chuyện gì không vừa ý là hắn đánh tôi để xả giận, sự nghiệp thì chẳng có chút thành tựu nào.
Dù tôi có gả cho hắn, cũng chẳng thể giúp nhà họ Thẩm huy hoàng thêm lần nữa.
Nhưng cha tôi đâu có thấy điều đó, ông ta chỉ muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho “ con quý” của mình.
Thẩm Minh Châu mới là đứa ông ta thật sự thương !
Tôi vừa định phản bác thì đã nghe thấy Tề Đông Dương :
“Yên tâm, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Minh Nguyệt!”
Nhìn vào ánh mắt hắn như rắn độc, tôi lạnh người.
Thẩm Minh Châu lại tiếp lời:
“Hay là để chị em đến nhà Đông Dương từ hôm nay đi, để bồi dưỡng cảm?”
Tôi lập tức chằm chằm ta, trong mắt Thẩm Minh Châu như rót vào nọc độc, khiến lòng tôi lạnh toát.
Cha tôi vung tay lên, đám vệ sĩ liền kéo tôi nhét vào xe Tề Đông Dương.
Tôi vùng vẫy hết sức, cha tôi lại vung tay tát hai cái trời giáng, máu trào ra từ khóe miệng, tai tôi ù đi ong ong.
Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu, ác mộng kiếp trước, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi.
Tôi không kìm mà nước mắt rơi như mưa.
Trong mắt Tề Đông Dương lộ ra một tia u ám:
“Sớm đã nghe tiểu thư nhà họ Thẩm nuông chiều từ bé, hôm nay cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt. Em yên tâm, sẽ rất nhẹ nhàng với em!”
Thấy ánh mắt của hắn, tôi không nhịn rùng mình, một cảm giác bi ai cuộn trào, tôi không muốn sống một cuộc đời như thế nữa, không muốn!
Nhưng tài xế đã nhấn ga, chiếc xe lao vút đi, khung cảnh ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau, lòng tôi như tro tàn.
Nếu sau này lại bị hắn đánh đến chết như kiếp trước, thì thà tôi nhảy khỏi xe còn hơn!
Tề Đông Dương giữ chặt lấy tay tôi, nham hiểm:
“Thẩm Minh Nguyệt, em đừng mơ tưởng, sẽ không để em tự sát đâu.”
Nghe , tôi cúi đầu, lập tức cắn mạnh vào cổ tay hắn, hắn đau quá rú lên, còn tôi thì nhân lúc đó bật tung cửa xe, chuẩn bị nhảy ra!
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, chiếc xe “két” một tiếng dừng khựng lại!
Tề Đông Dương vừa hoàn hồn đã túm tóc tôi, giơ tay tát mạnh một cái!
Tôi bị đánh đến mức suýt ngất đi.
Đúng lúc này, tài xế run rẩy :
“Cậu Tề… chiếc xe kia là…”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi.
Tề Đông Dương cũng thấy người chủ của chiếc xe kia, ngay lập tức buông tay ra.
Còn tôi, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Rốt cuộc, người ấy đã đến rồi!
4
Khi rõ gương mặt của Hách Khải Thần, tôi mới yên tâm ngất đi. Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn ấm áp.
Hách Khải Thần đang quay lưng về phía tôi, không biết đang gì qua điện thoại.
Tôi nửa tỉnh nửa mê, nghe không rõ, chỉ lờ mờ nghe thấy mấy từ như “nhà họ Thẩm”.
Tôi khẽ rên một tiếng, Hách Khải Thần cúp máy, quay đầu tôi, khẽ :
“Cô đúng là mạng lớn thật đấy!”
“Tổng giám đốc Hách, cảm ơn .”
“Chỉ miệng thôi sao?”
Tôi khẽ ho một tiếng:
“Dự án ở Nam Tĩnh bên tôi giao hết cho .”
Từ đầu tôi đã chuẩn bị hai phương án, nếu bà Lương đồng ý thì dự án Nam Tĩnh tôi sẽ giao cho bà. Nếu không đồng ý thì sẽ giao cho nhà họ Hách, chỉ cần một trong hai người chịu đến cứu tôi là . Quả nhiên, bà Lương đã từ chối.
Thật ra tôi chưa bao giờ định gả cho Lương Mộ. Bất kể đám bình luận kia là thật hay giả, chỉ cần nghĩ đến việc kiếp trước hắn cưới Thẩm Minh Châu, tôi đã thấy buồn nôn.
Hách Khải Thần là lựa chọn không tệ.
Giờ phút này khi thấy ta, tôi gắng gượng chống người ngồi dậy, ta trầm giọng :
“Tôi đã thông báo cho nhà họ Thẩm rồi. Cha tạm thời sẽ không công khai, tôi nghĩ nên sớm chuẩn bị tinh thần.”
Tôi ngẩng đầu thẳng vào Hách Khải Thần. Người đàn ông ấy mặc sơ mi đen, quần tây cùng màu.
Bạn thấy sao?