Người Từng Yêu – Chương 5

8

Một ngày mới bắt đầu với công việc nghiên cứu cùng giáo sư và các chị trong nhóm.

Chúng tôi bận rộn trong phòng thí nghiệm đến quên ăn quên ngủ, lại cảm thấy vô cùng ý nghĩa.

Trước đây, vì nhớ Lục Diễn, đôi lúc tôi xao nhãng, bị giáo sư nhắc nhở.

Giờ thì tôi toàn tâm toàn ý tập trung vào nghiên cứu, đến mức họ lại bắt đầu lo cho tôi:

“Thi Thi, đừng việc quá sức như chứ, em mà giành hết công lao thì bọn chị bị mắng vì lười đấy!”

Nhìn vẻ mặt méo xệch của họ, tim tôi chợt ấm lại.

Người thật lòng thương tôi, sẽ không nỡ để tôi phải cố gắng đến kiệt sức.

Đáng tiếc là suốt hai năm qua Lục Diễn biết rõ tôi đã vất vả thế nào chỉ để gặp một chút, vẫn dửng dưng xem tôi như trò .

Kết thúc một ngày bận rộn, tôi cùng các chị đi bộ về nhà dưới ánh đèn đường.

Không ngờ, vừa đến dưới chung cư, tôi lại chạm mặt Lục Diễn.

Lúc thấy ta, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.

Nửa tháng không gặp, ta gầy đến mức không nhận ra.

Tôi khẽ kéo tay chị tiền bối định lách đi thật nhanh.

Nhưng ta lại lập tức nhận ra bóng lưng tôi.

“Thi Thi!”

Tôi vẫn tiếp tục bước. Nhưng ta đã lao đến chặn trước mặt tôi.

Khoảnh khắc ta rõ mặt tôi, cả khuôn mặt gầy gò như bừng sáng lên vì mừng rỡ.

Anh ta đưa ra một bó hồng rực rỡ, ánh mắt đầy chân : “Thi Thi, sai rồi, về nhà với đi.”

Tôi lạnh lùng hất bó hoa ra khỏi tầm mắt, không chút biểu cảm: “Anh cứ bám riết lấy tôi thế này, Trần Nhược Hy sẽ buồn đấy. Huống hồ, tôi và đã chia tay rồi. Anh cứ tiếp tục dây dưa như thì thật mất mặt đấy!”

Lục Diễn không hề nổi giận vì sự lạnh nhạt của tôi, ngược lại còn nhẹ nhàng dỗ dành: “Thi Thi, nghe giải thích, chỉ là nhất thời hồ đồ, mới đồng ý chơi cái trò ngớ ngẩn đó với Nhược Hy.”

“Hồi đầu đến Anh là vì muốn tìm em, vừa xuống sân bay thì gặp tai nạn. Chính Nhược Hy đã chăm sóc nửa tháng trời không rời nửa bước.”

“Anh không muốn em lo lắng, cũng sợ em biết chuyện ấy thân thiết thì giận, nên giấu.”

“Sau đó, một lần uống say, nhầm ấy là em… xấu hổ không dám đối mặt với em nên mới quay về nước.”

“Anh không ngờ, đó là lần đầu tiên của ấy… rồi ấy còn mang thai…”

“Anh cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp. Dù sao thì ấy cũng đã vì thai, phải có trách nhiệm…”

Những lời dối trá vụng về, dù trau chuốt đến đâu, tôi cũng không còn tin nữa.

Thật sự say thì đã không thể xảy ra chuyện đó.

Còn nếu vẫn , thì chẳng có chuyện “nhận nhầm người”.

Anh ta nghĩ chỉ cần tôi không có bằng chứng thì sẽ mãi mãi che giấu .

Anh ta chỉ đang lợi dụng cảm của tôi, xem tôi như một món đồ chơi dễ điều khiển.

“Thi Thi, chẳng phải em từng , dù sai điều gì, chỉ cần biết lỗi sửa sai thì em sẽ luôn chờ sao? Giờ đã biết mình sai rồi, cho một cơ hội lại từ đầu, không?”

Đúng là tôi từng thế.

Nhưng đây không phải “biết sai sửa sai”.

Mà là khi nhận ra sắp mất tôi vĩnh viễn, mới miễn cưỡng cúi đầu thừa nhận lỗi lầm.

Người đàn ông mà tôi từng ngưỡng mộ như một người hùng, đến khi lột bỏ lớp ngụy trang… lại thấp hèn đến thế.

Hóa ra, mười năm qua tôi đều mù quáng, không ra con người thật của .

9

Lục Diễn cố chấp níu lấy tôi, không chịu buông tay.

Các chị trong nhóm nghiên cứu đã nín nhịn suốt nãy giờ, giờ cũng chẳng thèm khách sáo nữa.

“Đồ cặn bã, biến ngay cho khuất mắt!”

“Còn dám vào Thi Thi lần nữa, tao chặt tay mày luôn!”

Anh tiền bối không nhiều, vung thẳng một cú khiến Lục Diễn lùi lại mấy bước.

Ánh mắt Lục Diễn lập tức chuyển sang ấy, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Anh ta giống như một con sư tử nổi điên, chỉ tay về phía tiền bối, gào lên với tôi:

“Hắn là lý do em bỏ trốn đúng không? Hai người tiến triển đến đâu rồi hả?”

“Em muốn trả thù mà phải tuyệt như sao?”

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi đáp lại:

“Lục Diễn, đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như . Quan trọng là, tôi và — đã chia tay rồi.”

“Anh không đồng ý chia tay!”

“Không cần đồng ý. Tôi chỉ đang thông báo kết quả.”

Sau khi bị , lại bị tôi phũ phàng từ chối, Lục Diễn mất mặt đến cực độ, lập tức lao đến định đánh tiền bối:

“Thi Thi là vợ tôi! Thằng nhãi kia, tránh xa ấy ra!”

Anh ta lúc này chẳng khác gì con thú hoang nổi điên vì bị giật mất miếng ăn.

Tôi không ngờ Lục Diễn lại manh như thế, tiền bối và chị tiền bối là một cặp, phối hợp ăn ý, nhanh chóng vật ta xuống đất.

Tôi sợ họ vì tôi mà gặp rắc rối không đáng có, vội can lại:

“Thôi đi, mình về thôi.”

Lục Diễn phun ra một ngụm máu, rít lên: “Chu Thi Thi! Em tàn nhẫn đến thế sao! Hai mươi năm cảm, em bỏ là bỏ! Em coi là cái gì?”

Tôi nghe ta gào lên mà tự hỏi: liệu ta bị quỷ nhập rồi sao?

Cuối cùng thì ta vẫn không cảm thấy bản thân có lỗi.

Anh có thể bỏ trốn với Trần Nhược Hy, tôi thì không quyền rời đi?

Hay là vì tôi không xuất hiện trong lễ cưới, khiến “màn cướp dâu” của ta không trọn vẹn, hoặc khiến ta lần đầu bị tôi “chơi lại” một cú đau điếng?

Nhưng ta quên mất rằng, suốt hai năm tôi ở nước ngoài, chính ta đã phản bội và giỡn cảm của tôi.

Từng chiếc vé máy bay, đều là bằng chứng ta dùng để phản bội tôi — lặp đi lặp lại.

Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi ai đúng ai sai nữa.

Từ khoảnh khắc tôi quyết định bỏ trốn khỏi lễ cưới, cảm này đã kết thúc không còn đường lui.

“Lục Diễn, con người sống là để tiến về phía trước. Anh đi đi.”

Anh ta quỳ gối, níu lấy ống quần tôi: “Thi Thi, ai mà chẳng từng mắc sai lầm? Em không thể cho một cơ hội sao? Anh hứa sẽ không bao giờ lừa dối em nữa!”

Thấy tôi dừng lại, ta run rẩy đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, lấy từ túi ra một chiếc hộp nhẫn.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương to và chói mắt hơn cả cái Trần Nhược Hy từng đeo.

“Thi Thi, lấy nhé?”

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh ta cầu hôn Trần Nhược Hy lại hiện về.

Hai người họ hôn nhau say đắm trước mặt tôi, rồi quay sang nhạo tôi.

Nhưng lần này, tôi chẳng còn cảm gì nữa.

Đau đến tột cùng, con người ta sẽ trở nên tê dại.

Khi tôi định từ chối, thì một bóng đen bất ngờ lao ra từ góc tối.

Tên đó giật lấy chiếc nhẫn rồi quay đầu bỏ chạy.

Lục Diễn sững người, rồi bất chấp vết thương lao theo kẻ mặc đồ đen.

Tôi và các chị chỉ lắc đầu, rồi cùng nhau trở về.

10

Hôm sau, tôi nhận cuộc gọi từ cảnh sát.

Lúc đó tôi mới biết, vì đuổi theo kẻ cướp nhẫn, Lục Diễn đã chạy suốt cả chục con phố.

Cuối cùng bắt kịp, vì quá tức giận, tên cướp rút dao ra, đâm ta gục trong vũng máu.

Lúc tôi đến bệnh viện, Lục Diễn đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu nào.

Nhưng khi thấy tôi, ánh mắt ta liền bừng sáng:

“Thi Thi, em đến rồi!”

Giọng khàn khàn mang theo chút lưu luyến.

Như thể cuối cùng ta cũng đợi người trong lòng trở về nhà.

Tôi lập tức lắc đầu, xua tan mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu: “Tôi đã báo cho Trần Nhược Hy rồi. Tối nay ta chắc sẽ tới bệnh viện chăm .”

“Thi Thi, em gọi ấy đến gì? Anh chỉ muốn em ở bên thôi! Em không cần gì cả, chỉ cần cho thấy em, sẽ thấy yên lòng rồi!”

Khoảnh khắc ấy, sự ích kỷ và lạnh lùng của Lục Diễn thể hiện rõ không che giấu.

Anh ta muốn yên lòng, còn tôi – chỉ cần thấy ta là thấy khó chịu và ghê tởm.

Sự chán ghét của tôi lộ rõ trên gương mặt.

“Thi Thi… em vẫn không thể tha thứ cho sao?”

Trong mắt ta lại le lói chút tia hy vọng.

“Không thể.”

Ánh sao vụt tắt.

Chiếc nhẫn không hợp thì không cần nhặt lại,

Người đàn ông không còn tôi thì chẳng việc gì phải giữ.

Anh ta lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Tình và sự bảo vệ của năm xưa, tôi đã trả bằng cả mười năm tuổi trẻ.

Tôi không thể dùng thêm mười năm nữa để đánh cược xem có còn tôi như ban đầu hay không.

Đặc biệt là khi đã chẳng còn là người hùng trong bóng tối từng che chở tôi nữa.

“Lục Diễn, tự giữ lại chút thể diện cho mình đi. Đừng để tôi phải hối hận vì từng .”

“Thi Thi, em muốn phải gì mới chịu tha thứ? Tại sao em phải tuyệt đến ?”

“Vì tôi… không còn nữa!”

Lục Diễn trên giường bệnh lập tức như sụp đổ hoàn toàn.

Anh ta tôi rất lâu, gương mặt vốn đã tái nhợt giờ càng trở nên trắng bệch.

Anh thấy rõ – trong ánh mắt tôi thực sự đã không còn một chút cảm nào dành cho nữa.

“Thi Thi… rõ ràng chúng ta từng nhau đến , tại sao lại thành ra thế này?”

“Tất cả là lỗi của … Anh đã mù quáng, tự lừa mình dối người, ham cái cảm giác mới lạ… Là đã giẫm đạp lên cảm của em, em đau lòng…”

“Thi Thi, hối hận rồi… Nếu người hôn dưới bầu trời cực quang là em,

Nếu người cùng ngắm chim cánh cụt ở Nam Cực là em,

Nếu người nhận lời cầu hôn là em…

Thì có phải… em đã không bỏ trốn khỏi lễ cưới?”

Tôi đặt túi trái cây mang đến xuống, rồi quay người rời đi.

Cuộc đời này, gì có nhiều chữ “nếu” đến ?

Khoảnh khắc cánh cửa bệnh viện đóng lại, tôi nghe thấy tiếng nức nở đầy tuyệt vọng của – như một con thú bị dồn đến đường cùng.

Tôi không quay lại, chỉ tiếp tục bước về phía phòng thí nghiệm.

Về phía tương lai tươi sáng của riêng tôi.

Về sau, Lục Diễn và Trần Nhược Hy hoàn toàn cắt đứt.

Anh ta còn ầm lên khắp nơi, vạch trần những chuyện năm xưa ta cùng mẹ bạo hành tôi, hành hạ bố tôi.

Anh hy vọng, khi tôi nghe những chuyện đó, sẽ quay đầu một lần.

Nhưng… đó mãi mãi chỉ là ảo tưởng của ta.

[Kết thúc]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...