“Mẹ ơi, lời cầu hôn của nhà họ Lục còn hiệu lực không?”
Câu hỏi của tôi khiến mẹ bất giác khựng lại. Tay bà đang cầm tách trà khẽ run, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc hướng về phía tôi. Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại trong giây lát.
“Nam Nam, con hỏi chuyện này gì?”
Ánh mắt mẹ đầy vẻ lo lắng, không chút giấu giếm.
Chỉ mới đây thôi, video cầu hôn của Hà Thành An tối qua đã trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội.
Ai cũng biết nhà họ Hà sắp có tin vui, dâu lại không phải tôi, người đã ấy tám năm trời.
Mẹ nhận ra sự im lặng khác thường của tôi, bà nhíu mày, giọng gấp gáp hơn:
“Nam Nam, kết hôn là chuyện lớn, con đừng hành bốc đồng!”
Tôi khẽ , là một nụ cay đắng. Nỗi xót xa trong lòng như cơn sóng ngầm, cuộn trào không thể thoát ra. Tôi cất tiếng, cố giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể:
“Mẹ, con chỉ là nghĩ thông rồi. Trước đây bố mẹ không lập tức từ chối lời cầu hôn của nhà họ Lục, chẳng phải vì cảm thấy họ đáng tin hơn Hà Thành An sao? Con tin vào mắt của bố mẹ.”
Mẹ tôi, ánh mắt ngập ngừng, cuối cùng cũng thở dài:
“Con trai út nhà họ Lục, Lục Cảnh Châu, đúng là không tệ. Nhưng hai đứa nên gặp nhau trước đã, rồi quyết định sau cũng không muộn.”
“Không cần đâu, chuyện này cứ để bố mẹ sắp xếp, con thế nào cũng .”
Sau khi bàn bạc xong, Tôi ăn cơm tối cùng bố mẹ như thường lệ rồi trở về căn hộ nhỏ của mình, nơi tôi từng nghĩ sẽ là tổ ấm tương lai với Hà Thành An. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt khiến tôi không khỏi bất ngờ.
Nghe tiếng cửa mở, chậm rãi đặt xấp tài liệu trên tay xuống, tôi :
“Hôm nay em bận à? Về muộn thế.”
Tôi thay giày, giọng lạnh lùng:
“Sao lại ở đây?”
Anh đứng dậy, bước đến gần tôi, nụ vẫn dịu dàng như mọi lần:
“Khi đi tiếp khách về, tiện đường qua đây nên ghé xem em thế nào.”
Khi đến gần, một mùi nước hoa quen thuộc len lỏi vào mũi tôi – mùi hương của Phùng Dĩnh. Đó là loại nước hoa ấy thường dùng. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Sự chua xót tràn ngập trong lòng, tôi không muốn để thấy. Tôi lùi lại một bước, né khỏi vòng tay .
“Anh thấy rồi đấy, giờ thì đi đi.”
Bàn tay đang dang ra của Hà Thành An khựng lại giữa không trung.
Nghe , trên mặt hiện lên chút ý :
“Đừng trẻ con thế, Nam Nam. Mấy hôm trước chẳng phải em còn muốn dành nhiều thời gian cho em hơn sao? Hôm nay đặc biệt sắp xếp để đến đây với em đấy.”
Hôm qua là sinh nhật tôi.
Tôi đã chờ từ sáng đến tối, không nhận lấy một cuộc gọi từ .
Đến tối, khi không thể chịu nữa và định đi tìm , tôi nhận một đoạn video gửi từ số lạ.
Đó là cảnh Hà Thành An cầu hôn Phùng Dĩnh ngay trước toàn bộ nhân viên trong công ty.
Trong video, nhiều người vui vẻ cổ vũ.
Tôi không thể tin nổi, vội vã chạy đến công ty để nghe chính giải thích.
Nhưng bất ngờ lại nghe cuộc trò chuyện giữa và thân.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng, trong trò chơi này, tôi chỉ là một trò thảm .
Nhớ lại những lời tối qua, tim tôi như bị đâm một nhát đau nhói, cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
Ngước mắt người đàn ông trước mặt với gương mặt dịu dàng.
Mắt tôi nhòe đi, nước mắt mờ dần tầm , không hiểu sao lại thấy khó chịu như , như thể không thể thở nổi nữa.
Hà Thành An thấy tôi rơi nước mắt, bất giác hoảng hốt, lúng túng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, vội vàng:
“Em khóc gì thế? Ai bắt nạt em à? Nói nghe, sẽ đi dạy dỗ kẻ đó!”
2. Mất đi sự ưu ái
Từ nhỏ, Hà Thành An đã là “cậu ấm quậy ” trong mắt hàng xóm. Anh không chịu nghe lời, nghịch ngợm đến mức thường xuyên bị mẹ rượt đuổi đánh đòn. Nhưng dù bị mắng hay đánh đòn, Thành An vẫn toe toét, mặt xấu chọc tức mẹ, rồi chạy trốn như một cơn gió.
Còn tôi, một đứa trẻ sinh non với sức khỏe yếu ớt, chẳng phép chạy nhảy như chúng . Bố mẹ luôn cẩn thận chăm chút, không để tôi ra ngoài chơi, sợ chỉ cần gió mạnh thổi qua cũng đủ tôi ốm. Mỗi chiều, tôi chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, mắt dõi theo lũ trẻ ngoài kia đang tung tăng giỡn
Tôi chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, lũ trẻ bên ngoài tung tăng chạy nhảy mà thầm ao ước.
Mỗi lần Hà Thành An thấy tôi ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, luôn chạy đến, lén đưa cho tôi đủ loại đồ ăn vặt, rồi bóp má tôi, khẽ :
“Em , khi nào em mới ra ngoài chơi với đây?”
Lên cấp hai, sức khỏe của tôi dần cải thiện, bố mẹ mới yên tâm cho tôi ra ngoài.
Thành An lúc này đã cao lớn hơn nhiều, cái tính hay bảo vệ tôi thì vẫn không đổi.
“Nam Nam, sau này nếu ra ngoài có ai bắt nạt em, cứ tên , đảm bảo không ai dám đụng tới em.”
Từ đó, mỗi lần ra ngoài, tôi không còn đi một mình nữa. Anh luôn đi cùng tôi đến mọi nơi tôi muốn.
Mỗi khi tôi bị ai đó bắt nạt, luôn xuất hiện đầu tiên, chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Lên đại học, chúng tôi tự nhiên xác định mối quan hệ. Thành An dịu dàng, ân cần như bao năm qua, thậm chí còn hơn thế. Cậu dành mọi ưu ái cho tôi, khiến tôi tin rằng mình là người quan trọng nhất trong lòng cậu.
Nhưng đến năm ba đại học, sự xuất hiện của Phùng Dĩnh đã vỡ tất cả những điều tốt đẹp giữa chúng tôi.
Cô ấy đẹp, thông minh, phóng khoáng và vô cùng cuốn hút. Cô là cùng khoa với Thành An, và giữa họ có một cách trò chuyện mà tôi không hiểu . Ban đầu, Thành An vẫn kiên nhẫn giải thích mọi thứ cho tôi. Nhưng càng về sau, cậu dường như mất kiên nhẫn.
“Chúng tôi gì em cũng không hiểu, thôi cứ việc của em đi.”
Họ ngày càng thân thiết. Từ những cuộc trò chuyện ban ngày đến cả những tin nhắn thâu đêm. Trong khi đó, những cuộc trò chuyện giữa tôi và Thành An ngày một ít đi, chỉ còn lại vài câu chào hỏi ngắn ngủi.
Bạn bè khuyên tôi nên ý đến mối quan hệ của họ.
Nhưng tôi không để tâm, vì tôi nghĩ, dù là người cũng cần có không gian riêng tư.
Tôi tin , sẽ không thích người khác.
Nhưng hiện thực đã tát tôi một cái thật đau.
Đêm nay, Hà Thành An không rời đi, rằng không yên tâm về tôi.
Tôi im lặng rất lâu, rồi :
“Anh muốn gì cũng .”
Nói xong, tôi quay về phòng, kịp thời khóa cửa trước khi Hà Thành An định theo vào.
Anh đứng ngoài cửa, ánh mắt phức tạp. Anh ngập ngừng một lúc rồi :
“Nam Nam, sẽ đứng đây, đợi khi nào em bình tĩnh lại thì ra chuyện với , không?”
Tôi không trả lời. Nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay lạnh buốt, để lại cảm giác bỏng rát.
Hà Thành An, em không muốn nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi xoa xoa thái dương hơi đau, cảm giác nặng nề vẫn đè chặt trong lòng, bước ra khỏi phòng đã thấy Hà Thành An vội vàng khoác áo chuẩn bị ra ngoài.
“Nam Nam, có việc gấp cần xử lý, tối sẽ đến đón em, mình cùng đi ăn tối nhé.”
Không đợi tôi đáp, đã vội vã rời đi.
Nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng, đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi mím môi, về phía sofa nơi đã ngủ, mới nhận ra đi gấp quá nên để quên điện thoại.
Tôi bước tới nhặt điện thoại lên, định lát nữa mang trả .
Nhưng một tin nhắn bỗng hiện lên trên màn hình.
Hà Thành An không đặt mật khẩu, nên bất cứ tin nhắn nào đến đều hiện ra.
Tin nhắn là từ một người có ghi tên “Lợn ngốc nhỏ”.
Bức ảnh hiện ra là Phùng Dĩnh ngồi bệt trong phòng cấp cứu, vẻ ngoài lếch thếch, vẫn vào ống kính giơ tay tạo dáng chữ V và .
Cô ấy nhắn:
“Anh đừng vội, đi đường cẩn thận nhé. Em sẽ chờ ở đây.”
Trái tim tôi lạnh toát.
Bất giác tôi nhớ về một buổi tối trước đây, sau một ngày việc, quá mệt mỏi nên tôi chọn một nhà hàng bất kỳ trên phố để ăn.
Bất ngờ có tiếng hét lên kinh hoàng:
“Cháy rồi!”
Lời vừa dứt, nhà hàng vốn náo nhiệt lập tức rơi vào hỗn loạn. Ai cũng sợ hãi, chen nhau bỏ chạy.
Tôi vừa kịp định thần, vội đứng dậy định rời đi.
Nhưng chưa kịp đi thì một bóng người bất ngờ va mạnh vào tôi.
Tôi còn chưa đứng vững thì đã nghe thấy một giọng quen thuộc, trớ trêu thay Hà Thành An và Phùng Dĩnh cũng hẹn hò ở đây, giọng đầy lo lắng:
“Dĩnh Dĩnh, đừng sợ, sẽ đưa em ra ngoài ngay.”
Hà Thành An không dừng bước, nhanh chóng đưa Phùng Dĩnh ra ngoài.
Tôi đứng yên Thành An ôm chặt Phùng Dĩnh, dẫn ấy lao ra ngoài. Khi họ an toàn bên ngoài, Thành An vẫn không buông ấy ra. Cậu run rẩy ôm chặt lấy , như tự trấn an:
“May quá… May là em không sao…”
Nói đến đây, bỗng như nhớ ra điều gì đó, người mà va phải lúc nãy, hình như có chút quen thuộc.
Quay phắt đầu lại, thấy tôi đứng đó không xa, với ánh mắt lạnh lùng họ.
Giọng nghẹn ngào, lắp bắp:
“Nam Nam, … vừa rồi gấp quá, không cố ý không cứu em…”
“Tôi biết.” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời .
Ngay khoảnh khắc ôm ấy chạy ra ngoài, tôi nhận ra rõ ràng một điều:
Người từng sẽ bảo vệ tôi cả đời, Hà Thành An, đã không còn như trước nữa.
Thấy tôi không nổi giận, như thở phào nhẹ nhõm, đề nghị đưa tôi về nhà.
“Không cần đâu, tôi thấy Phùng hình như vẫn chưa hoàn hồn, nên đưa ấy về trước đi.” Tôi mỉm nhạt, quay người bước đi, để lại Thành An đứng bất trong bóng tối.
Bạn thấy sao?