06
Tôi bỏ chạy.
Dù chẳng hiểu mình đang trốn cái gì.
Đêm hôm đó, lâu lắm rồi tôi mới mơ thấy Tống Vũ.
Trong giấc mơ, tôi vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc trong lớp, theo thói quen xuống khoảng sân dưới tán cây—nơi Tống Vũ và Tiêu Lễ hay ngồi cùng nhau.
Nhưng hôm nay, thật kỳ lạ, chỗ đó lại không có hai người họ.
Thay vào đó, tôi cảm giác có ai đó đang chằm chằm vào mình từ phía sau.
Tôi quay đầu về phía cửa sau lớp học, chỉ kịp thấy một bóng người lùi nhanh về phía hành lang, chưa kịp rõ mặt thì đã biến mất.
Tôi không chút do dự đứng bật dậy, lao ra ngoài đuổi theo.
Nhưng vừa chạy đến cửa, lại va thẳng vào Tống Vũ, bên cạnh ta vẫn là Tiêu Lễ.
Ánh mắt của ấy đầy ghét bỏ và khó chịu, dù chỉ thoáng qua, tôi vẫn thấy rõ ràng.
Tôi không kịp xin lỗi, cũng không để ý đến vẻ chán ghét trong mắt bọn họ.
Tôi đẩy họ ra, tiếp tục chạy về hướng bóng người kia vừa biến mất.
Nhưng trong giấc mơ, hành lang dường như dài vô tận.
Tôi cố chấp đuổi theo cái bóng đang chạy phía trước, muốn rõ xem đó là ai.
Nhưng tôi không bao giờ đuổi kịp.
Mà thực ra, đuổi kịp thì có ích gì?
Lẽ nào tôi sẽ tóm lấy người đó, rồi chất vấn tại sao lại đứng ở cửa sau lén tôi?
Nhỡ đâu người ta chỉ cờ đi ngang qua thì sao?
Giữa mơ hồ và tỉnh táo, tôi không ngừng giằng co với chính mình.
Cho đến khi điều hòa tự tắt, cái nóng khiến tôi tỉnh giấc.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi mở ra xem—
Yêu cầu kết từ Lộ Hành Châu.
Khoảnh khắc đó, hình ảnh bóng người trong giấc mơ chợt trùng khớp hoàn toàn với dáng vẻ của Lộ Hành Châu.
“Thì ra là .”
07
Kể từ ngày hôm đó, Lộ Hành Châu bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của tôi với tần suất ngày càng cao.
Tôi ngầm cho phép điều đó xảy ra.
Có lần, tôi và Lộ Thiên Thiên từng hẹn nhau qua nhà tôi chơi, Lộ Hành Châu cũng thuận thế nhập hội.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn lại là chủ ý của Lộ Thiên Thiên.
Nhưng khi cùng Lộ Thiên Thiên đi siêu thị, tôi lại vô chạm mặt một người mà mình không muốn gặp nhất—Tiêu Lễ.
Vừa thấy ấy, cơ thể tôi gần như phản xạ có điều kiện, vô thức lùi một bước về phía sau kệ hàng.
Đến khi tôi kịp nhận ra mình không cần phải trốn tránh nữa, thì đã muộn.
Cô ấy chắc chắn đã thấy tôi.
Mà nếu Tiêu Lễ ở đây—
Vậy thì Tống Vũ cũng ở đây.
Lộ Hành Châu theo hướng ánh mắt tôi vừa dừng lại, lướt qua Tiêu Lễ đứng bên kia kệ hàng, không tỏ ra bất ngờ.
Anh thản nhiên bỏ mấy món đồ trong tay vào xe đẩy.
Tôi không chắc biết bao nhiêu về mối quan hệ giữa tôi, Tống Vũ và Tiêu Lễ.
Nhưng lại quay sang tôi, bình tĩnh hỏi:
“Muốn về trước không?”
Tôi liếc xe đẩy, số thực phẩm bên trong đã đủ dùng.
Dù tôi không có lý do gì để phải né tránh bọn họ, tôi cũng không muốn chạm mặt.
Đây vốn là lý do ban đầu tôi rời khỏi Lâm Thành.
“Đi thôi.”
Xuống đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tôi bất ngờ thấy một biển số xe quen thuộc.
Tim tôi chợt khựng lại một nhịp.
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, tôi thật sự hy vọng bọn họ chỉ cờ xuất hiện ở đây, chứ không phải vì một lý do nào khác.
Nhưng tất cả những suy nghĩ đó hoàn toàn sụp đổ khi tôi vừa về đến cửa tiệm và thấy Tống Vũ đứng ngay đó.
Ngoài sự kinh ngạc, tôi không tìm từ nào phù hợp hơn để diễn tả cảm lúc này.
“Sao lại ở đây?”
Tống Vũ nhạt, như thể tôi vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Sao tôi lại không thể ở đây?”
Anh ta bước tới, định kéo tay tôi.
Tôi né tránh, còn Lộ Hành Châu thì đứng chắn ngay trước mặt tôi.
Có vẻ như bây giờ Tống Vũ mới nhận ra sự hiện diện của ấy.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, ánh mắt Tống Vũ hiện lên một tia chế giễu.
Anh ta bắt đầu đánh giá Lộ Hành Châu, rồi nhạt.
“Sao? Mới ly hôn chưa nửa năm đã tìm người mới rồi?”
“Bảo sao vừa dứt hôn là trốn biệt, thì ra là sắp đặt cả từ trước rồi.”
Lộ Hành Châu đột ngột lao lên, một cú thẳng vào mặt Tống Vũ, chặn lại những lời lẽ cay độc của ta.
“Tống Vũ, giữ mồm giữ miệng.”
Tống Vũ phản xạ có điều kiện, siết chặt nắm định đánh trả.
Tôi vội kéo Lộ Hành Châu về phía sau để tránh đi, không hề né.
Anh đứng im, lãnh trọn một từ Tống Vũ.
Khóe môi ngay lập tức bầm tím.
Tôi tức giận, không chút do dự tát mạnh vào mặt Tống Vũ.
Cái tát này khiến Tống Vũ sững sờ.
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.
Gương mặt như cứng lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Có lẽ ta không thể tin , người từng một lòng nghe lời ta, thậm chí ly hôn mà không một lời trách móc, giờ đây lại tay với ta.
Tống Vũ chậm rãi quay đầu, giọng khàn hẳn đi:
“Em đánh tôi… vì ta?”
Tôi cố gắng đè nén cơn giận, hít một hơi thật sâu.
“Tống Vũ, tỉnh táo lại đi. Chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi gì, ở bên ai, không liên quan đến .”
“Anh không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
Tôi thấy sự khó tin trong mắt ta dần chuyển thành tức giận.
Tôi mỉa mai.
“Được thôi, thì đừng hối hận.”
Tống Vũ liếc tôi rồi lại Lộ Hành Châu, trong mắt đầy sự phẫn nộ và cay đắng.
Cuối cùng, ta cắn răng, hằn học buông một câu, rồi quay người bỏ đi.
08
Sau vụ lùm xùm với Tống Vũ, bữa cơm vốn đã sắp xếp cẩn thận lại kết thúc trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
Những ngày sau đó, tôi hiếm hoi có chút yên tĩnh, chẳng bao lâu sau, Tiêu Lễ lại tìm đến.
Cô ấy ngồi xuống đúng vị trí mà tôi thường ngồi trước đây, khoác trên người bộ vest trị giá hàng trăm triệu, trang điểm tỉ mỉ đến mức hoàn mỹ, ngay cả một sợi tóc cũng toát lên vẻ quý phái xa hoa.
Suốt những năm bà Tống, tôi gần như mỗi tuần đều phải tham gia những buổi trà chiều của giới thượng lưu.
Tôi từng gặp hàng trăm tiểu thư danh giá và phu nhân quyền quý giống như ấy.
Họ không ai là không tỏa ra mùi nước hoa xa xỉ, bàn luận về triển lãm nghệ thuật, về mẫu túi mới nhất của các thương hiệu thời trang đình đám.
Họ trông rất vui vẻ, mỗi khi cửa xe đóng lại, nụ trên môi lập tức biến mất.
Tôi đã ép bản thân hòa nhập với thế giới ấy, chưa bao giờ thực sự thuộc về nó.
Những đêm dài tỉnh giấc giữa khuya, tôi không ngừng tự hỏi:
Mình có hối hận vì đã cưới Tống Vũ không?
Mình còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa không?
Hay ngay từ đầu, tất cả đã là một sai lầm?
Khoảnh khắc tôi biết Tiêu Lễ sắp trở về nước, tôi đã nhận ra một điều.
Tôi không thích cuộc sống này.
Thứ tôi cố chấp níu giữ suốt bao năm qua, chỉ là một sự không cam tâm, cùng với một vĩnh viễn không bao giờ có .
Dù là của cha mẹ, hay của Tống Vũ.
Tiêu Lễ ngước mắt tôi, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, chẳng hề che giấu.
“Nói chuyện một chút?”
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
“Giữa chúng ta có gì để sao?”
Cô ấy đảo mắt quanh, chuông gió trên cửa không ngừng vang lên leng keng, tiếng máy pha cà phê rền rĩ trong nền.
“Chỉ vài câu thôi, không chậm trễ việc kinh doanh của đâu.”
Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện ấy:
“Cô muốn gì?”
Cô ta cầm lấy thực đơn trên bàn, lật vài trang, rồi cất giọng nhẹ bẫng:
“Không mời tôi một ly à?”
Tôi không trả lời, đứng dậy định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, giọng không chút gợn sóng của ấy vang lên.
“Tống Vũ không chịu cưới tôi.”
Tôi không quan tâm, tiếp tục bước đi.
“Anh ta , ta và có một đứa con.
“Vì , ta không thể cưới tôi.”
Bước chân tôi chững lại.
“Tôi đoán, nếu đã trốn đến thành phố F, thì chắc cũng chẳng muốn dính dáng gì đến Tống Vũ nữa.
“Giờ ta vì đứa bé mà muốn rút vốn khỏi Tiêu thị. Vì lợi ích của nhà họ Tiêu, tôi hy vọng có thể giao đứa trẻ cho tôi.
“Như , tất cả mọi người đều có lợi.”
Cô ta chậm rãi tiếp, ánh mắt dường như thấu suy nghĩ của tôi.
“Nếu nghĩ rằng đưa theo đứa bé rời đi thì Tống Vũ sẽ quay lại tìm , thì đừng có mơ mộng viển vông.
“Tốt nhất là từ bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc ấy ngay đi.”
Tôi siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm giác buồn trong lòng.
“Thứ nhất, theo luật pháp, vợ chồng Tiêu thị chỉ có duy nhất một người con là .
“Họ nhận tôi về nuôi, chưa bao giờ thủ tục chuyển hộ khẩu cho tôi.
“Tất cả những khoản học phí, sinh hoạt phí mà họ đã bỏ ra cho tôi trong những năm qua, tôi đã trả lại từng xungay khi rời khỏi Lâm Thành.”
“Thứ hai, năm đó hai nhà định hôn, chính là người đã bỏ đi du học và chia tay Tống Vũ.
“Sau đó vài năm, Tiêu thị gặp khó khăn, giá cổ phiếu rớt thảm , cần sự giúp đỡ của Tống thị.
“Tôi vừa tốt nghiệp đại học đã phải cưới Tống Vũ, để đổi lấy sự chống lưng từ Tống thị cho nhà họ Tiêu.
“Tình nghĩa tôi đã trả xong, nên Tiêu thị có ra sao, cũng không liên quan đến tôi.”
“Còn về đứa bé? Xin lỗi, nếu đã mong chờ đến … thì nó đã không còn nữa.”
Cô ta đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt hoảng hốt:
“Không còn? Sao lại không còn? Cô—”
Tôi lạnh lùng cắt ngang:
“Tôi không có ý định dây dưa với các người nữa.
“Dù là , nhà họ Tiêu, nhà họ Tống, hay là Tống Vũ.
“Từ nay về sau, đừng liên quan đến tôi nữa.”
Gương mặt Tiêu Lễ tối sầm lại.
Tôi đứng dậy quay người rời đi, bất chợt nhận ra một người đang đứng phía sau.
Tiêu phu nhân.
Bà ấy đứng đó, sắc mặt trống rỗng.
Không biết đã đứng từ bao giờ, cũng không rõ đã nghe bao nhiêu.
Tôi hơi sững lại, sau đó chỉ khẽ gật đầu với bà, rồi vòng qua bà ấy đi về phía quầy pha chế.
Tôi không hiểu nổi Tống Vũ, cũng không hiểu nổi Tiêu Lễ.
Anh ta có thể vừa Tiêu Lễ, vừa cưới tôi, sau đó lại nôn nóng ly hôn để đến với ấy.
Nhưng sau khi mọi thứ đã xong, ta lại hối hận.
Tiêu Lễ có thể vì bản thân mà từ bỏ Tống Vũ, sau bao năm, lại muốn níu kéo.
Có lẽ con người chỉ biết trân trọng những gì mình đã đánh mất.
09
Tiêu Lễ và mẹ ta vừa đi khỏi, Tống Vũ lập tức xuất hiện.
Tôi bắt đầu cảm thấy quán cà phê nhỏ của mình đã biến thành phòng tiếp khách miễn phí cho nhà họ Tiêu và nhà họ Tống.
Đúng là thanh mai trúc mã, ngay cả câu mở đầu cũng giống nhau đến kỳ lạ—
“Chúng ta cần chuyện.”
Từ lúc Tống Vũ bước vào cửa, tôi đã linh cảm hôm nay không phải một ngày kinh doanh thuận lợi.
Dù khách trong quán khá đông, vẫn có những người không biết điều mà tìm đến phiền phức.
“Giữa chúng ta chẳng có gì để cả.”
“Hơn nữa, tôi vừa mới chuyện xong với Tiêu Lễ.”
“Hai người có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết với nhau đi, đừng lôi tôi vào.”
Tống Vũ hơi sững lại, rồi cau mày hỏi:
“Tiêu Lễ? Cô ta đến đây gì? Hai người đã gì?”
Tôi đặt ly cà phê đang lau xuống, mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng đuổi khách:
“Người nên chất vấn không phải tôi.
“Tôi không chào đón hai người, đừng đến phiền tôi nữa.”
Tiếng chuông gió trên cửa lại vang lên.
Có khách mới bước vào.
Nhưng Tống Vũ vẫn đứng chắn trước quầy, không chịu đi.
Cô nhân viên thu ngân của quán—một người có khả năng giả điếc giả câm cực kỳ xuất sắc—lập tức lên tiếng với nụ tiêu chuẩn:
“Anh có muốn gọi món không ạ? Nếu không, phiền nhường chỗ cho khách phía sau.”
Tống Vũ quanh quán, thấy gần như không còn chỗ trống, vẫn cứng đầu gọi một ly latte.
Tôi lấy điện thoại, quyết định ra ngoài.
Hai nhân viên mới sắp đến ca, không cần thiết phải ở lại quán mà vướng víu.
Hôm nay tôi mặc một chiếc áo thun đơn giản, kết hợp với chân váy dài chạm mắt cá, chân đi dép Crocs thoải mái, tóc chỉ tùy tiện kẹp lên, khác xa vẻ chỉn chu hoàn hảo của Tiêu Lễ khi sáng.
Nhưng tôi thấy thoải mái.
Có lẽ trong mắt Tống Vũ, trang phục như là cẩu thả, là không thể ra ngoài, đối với tôi, đi không cần phải quá trau chuốt, điều quan trọng là dễ chịu.
Tôi vừa lách người đi qua ta, thì ta đột ngột đưa tay chặn tôi lại.
Giọng điệu đầy soi mói:
“Em định ra ngoài với bộ dạng này?”
Tôi hất tay ta ra.
“Anh mở đường hay sao mà quản rộng thế?”
Tôi mở cửa bước ra ngoài, Tống Vũ lại bám theo.
“Em rời khỏi , trốn đến thành phố F… chỉ để sống như thế này sao?”
Tôi dừng lại, ta, chậm rãi hỏi:
“Như thế này là như thế nào?”
“Một cuộc sống mà em có thể hoàn toàn chủ, không cần vì ai mà gồng mình.”
“Và không có tư cách chỉ trích tôi.”
Tống Vũ khẽ siết chặt nắm tay, giọng đã dịu đi:
“Xin lỗi.”
“Nhưng thật lòng hy vọng em có thể cho một cơ hội.”
“Nửa năm qua, hình bóng em cứ quẩn quanh trong đầu , không thể nào xóa bỏ .
“Anh thừa nhận, khi còn trẻ, đã Tiêu Lễ.
“Nhưng bây giờ, người là em.
“Chúng ta đã có năm năm bên nhau, em thật sự muốn bỏ mặc tất cả sao?”
“Anh không tôi.”
“Anh chỉ đang không quen với việc đột nhiên mất đi tôi mà thôi.”
“Lời khuyên của tôi là, có thể cưới Tiêu Lễ ngay bây giờ, để ấy trở thành thói quen của .
“Rồi sẽ nhận ra, người vẫn là ấy.”
“Bởi vì, xét cho cùng, người nhất… luôn luôn là chính .”
Tôi không biết từ khi nào, hốc mắt mình đã cay xè.
Khi đến đây, tôi cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi tràn ra khóe mắt.
Tôi chờ dòng xe trước mặt dừng lại, bất giác lại thấy Lộ Hành Châu bước xuống từ một chiếc xe bên kia đường.
Anh ấy cũng về phía tôi.
Ngay lúc đó, Tống Vũ nắm lấy tay tôi.
Anh ta tôi, ánh mắt chứa đầy đau khổ và giằng xé.
“Chúng ta từng có một đứa con…
“Em thật sự không muốn quay lại sao?”
Tôi thẳng vào mắt ta, ánh mắt ấy đầy tuyệt vọng.
Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy Tống Vũ ở trạng thái này.
Nhưng rồi tôi dời mắt đi, thở dài:
“Nếu đã điều tra ra chuyện tôi bỏ đứa bé, thì hẳn cũng biết tôi chưa bao giờ có ý định quay lại.”
“Anh có thể tiếp tục khó Tiêu thị, điều đó không liên quan đến tôi.
“Nhưng hãy nhớ kỹ—đừng để bản thân lại phải hối hận.
“Những gì có thể nắm giữ , hãy giữ lấy ngay từ bây giờ.”
Đúng lúc đó, dòng xe dừng lại.
Tôi bước qua đường, tiến về phía Lộ Hành Châu.
Tống Vũ gọi tên tôi.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Bởi vì con người phải luôn hướng về phía trước.
Bạn thấy sao?