Người Trong Lòng Gửi [...] – Chương 5

Khi đó, ta chỉ cảm thấy nụ của Thẩm Ước chói mắt, giơ roi quất vào xương hàm của hắn, ngay lập tức, máu tươi chảy dọc theo thân roi.

Mùi máu tanh trong không khí, hắn co người, không ngừng: “Hy vọng công chúa sau này, sẽ không hối hận vì hành hôm nay.”

Sau này, đại quân Lâm Tề tấn công Khương quốc, Lâm Tề dù là nước mạnh, muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, chấp nhận lời đề nghị hòa thân của Tống Quân Sở. Vốn dĩ hoàng đế Lâm Tề muốn người nổi danh khắp nơi như Lý Phụng Dung gả cho Thẩm Ước, và Khương quốc cắt sáu thành, cống nạp hàng năm.

Không biết Tống Quân Sở đã đàm phán thế nào với Thẩm Ước, thay đổi người hòa thân thành ta, chỉ định ta thiếp của Thẩm Ước.

Nghe tin Tống Quân Sở muốn gửi ta đến, thế là hành công thành đoạt đất của Thẩm Ước bỗng ngừng lại, thậm chí còn viết một phong thư, từng công chúa ban ơn, hắn sẽ đòi lại từng món nợ một với công chúa. Đáng tiếc, thứ cuối cùng hắn có thể nhận , chỉ là một cái xác chết máu me be bét.

Dù sao ta cũng nợ hắn, cần phải trả rồi.

“Dù bây giờ đang là giữa mùa hè, Tam hoàng tử Thẩm cũng nên ý giữ gìn sức khỏe mới phải.”

Cửa phòng mở toang, ta đứng ở ngoài cửa, thấy người đang ngồi trước chiếc sập gỗ mun.

Thẩm Ước có đường quai hàm thanh mảnh, mái tóc dài đen nhánh như mực xõa tung, dù chỉ ngồi yên lặng, cũng khó có thể khiến người ta lơ là ý, giống như một nhành lan dạ hương nở rộ trong góc khuất.

Hắn nghe quay đầu, dưới đôi mắt tĩnh lặng là một sự bình thản chưa từng có.

Ta ngửi thấy một mùi hương, mới phát hiện ra trong chiếc nồi gốm trên sập gỗ kia đựng gì đó, đến gần mới thấy đó là cháo nấu từ hạt kê.

“Thẩm Tam hoàng tử dùng bữa tối bằng thứ này ư?” Ta nhíu mày.

Cháo kê là món thường dùng trong quân đội, trong cung rất hiếm. Kiếp trước, Thẩm Ước sống ở Lâm Tề cũng không tốt, mẹ hắn có xuất thân thấp hèn, bị triều đình đối xử khắc nghiệt, nên Lâm Tề mới dùng hắn con tin gửi đến Khương quốc. Nếu không phải vì các hoàng tử Lâm Tề tranh giành đến ngươi chết ta sống, khiến hoàng đế Lâm Tề vô cùng thất vọng, thì ngôi vị thái tử cũng không đến lượt Thẩm Ước.

Người phía dưới không biết ta giữ hắn ở phủ công chúa là để trả thù hay là có tính toán khác, nên càng không biết đối đãi thế nào với vị “khách” này, trước khi ta lên tiếng, họ không dám đối xử hờ hững hay quá đáng với hắn ta.

“Ngoại thần cũng không biết công chúa sẽ đến vào đêm khuya.” Thẩm Ước , lại múc thêm một bát cháo.

Động tác của hắn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, lớp men sứ trắng tinh tế lấp lánh, đầu ngón tay hắn cũng như phủ một lớp hào quang. Thẩm Ước dường như biết ta sẽ không ăn bát cháo đó, chỉ múc rồi đặt sang một bên. Vĩnh Định trưởng công chúa là người thế nào, trong mắt người khác, nàng đã ăn hết sơn hào hải vị, chắc chắn sẽ xem thường những món ăn này.

Nhìn nụ đó, ta không thoải mái cho lắm.

“Không sao.” Ta cầm lấy bát, trải qua bao nhiêu chuyện từ sáng đến giờ, giờ này ta cũng có chút đói.

Vài ba hớp đã ăn hết bát cháo, ta liền va vào ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Ước, bốn mắt nhau, trong đôi mắt đen láy của hắn sóng sánh ánh sáng, giọng ôn hòa: “Ủy khuất cho công chúa rồi.”

Ta đặt chén sứ xuống, ngồi đối diện hắn, vừa ngồi xuống đã nghe Thẩm Ước : “Hôm đó công chúa có hỏi ngoại thần báo đáp như thế nào?”

Ngay sau đó, Thẩm Ước dùng một tay chống lên sập gỗ, tiến người về phía trước, lông mi dài khẽ run, đuôi mắt bị ánh nến hun thành màu rực rỡ, vừa thanh tao, vừa mê hồn.

“Không bằng ngoại thần lấy thân báo đáp, công chúa thấy thế nào?”

Ta trừng mắt, kiếp trước chưa từng nghe tam hoàng tử Thẩm lại phóng túng như .

Hắn , một tay đặt lên vai ta, dụ dỗ, “Ngoại thần giúp công chúa cởi áo.”

Khi bị bóng tối che phủ, ta bóp chặt tay, ánh mắt bừng sáng, đẩy tay Thẩm Ước ra, hắn lại nắm chặt cổ tay ta, sâu hơn, “Công chúa vì ai mà giữ mình như ngọc?”

“Thẩm Ước, ngươi thật vô lễ!”

Vải trên vai trượt xuống theo lời ta, ta nhanh chóng rút cây trâm trên đầu, đầu trâm sắc nhọn chĩa vào cổ dài của hắn. Cảnh tượng này khiến người ngoài vào chỉ thấy thân mật.

Mùi hương nồng nàn, đầu ngón tay hắn rất ấm áp, nhanh chóng viết trên vai ta: “Có người”.

Ta biến sắc, liếc thấy bóng người ngoài cửa sổ, hạ tay, thu trâm vào tay áo, vẫn vô để lại vết xước đỏ trên cổ tay trái của hắn.

Nhưng Thẩm Ước lại như không hề hay biết dời mắt đi, giọng cố ý hạ thấp xuống vài phần: “Tống tướng quân tuổi trẻ tài cao, lên chiến trường, vào triều đình, không ít khuê nữ Khương quốc ái mộ hắn ta, hắn lại lựa chọn bên cạnh công chúa. Theo ngoại thần biết, kết cục gia tộc Tống thị năm đó không thoát khỏi liên quan với hoàng thất Khương quốc. Trong đó có mấy phần chân thành, công chúa thật sự không ra sao?”

Ta im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi : “Bổn cung cứu ngươi, không có nghĩa là tam hoàng tử Thẩm có thể can thiệp vào chuyện của bổn cung.”

Có lẽ là vì bộ dáng của ta cực kỳ thẹn quá hóa giận, Thẩm Ước thở dài, thu tay lại, trong đôi mắt tĩnh lặng, không quá rực rỡ lại vô cùng xinh đẹp.

Ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngay cả Thẩm Ước, một người nước khác cũng có thể nhận ra rằng Tống Quân Sở chưa chắc đã thật lòng với ta. Kiếp trước, đủ loại lời bàn tán đều rằng chúng ta không xứng đôi, rằng Tống Quân Sở lòng lang dạ sói, ta lại mù quáng, gạt bỏ những lời phản đối đó, thậm chí còn cho rằng cả thiên hạ đều chống lại ta và Tống Quân Sở, ta lại nhất quyết bảo vệ đích thực của mình.

Người ngoài cửa, ta không thể phớt lờ, vở kịch này thực sự không thể diễn tiếp , ta dứt khoát đứng dậy cáo lui.

Thẩm Ước từ chối cho ý kiến.

(truyện đăng tại Truyện Nè Chấm Nét)

“Điện hạ nửa đêm xuất cung, là vì hắn ta sao?”

Vừa ra khỏi cửa, ta đã bị Tống Quân Sở chặn lại.

Hắn chưa cởi áo giáp bạc, lông mày nhíu lại giận dữ. Ta bị Tống Quân Sở giữ chặt cổ tay, kéo ra ngoài, sức lực kia thật lớn, ta nhất thời giãy không thoát, bị Tống Quân Sở đưa tới hành lang gấp khúc trong viện, hắn đột nhiên buông tay, sống lưng của ta liền đập vào cột trụ, đau nhói.

Tống Quân Sở thấy cảnh tượng này không hề mảy may lòng, trái lại còn nôn nóng hỏi: “Điện hạ đưa hoàng tử Lâm Tề đến phủ công chúa đã đành, sao đêm khuya còn đích thân đến thăm hắn?”

Ta xoa bóp cổ tay đang ửng đỏ, đáp: “Sắc đẹp khiến con người mê muội, ta cũng không ngoại lệ.”

“Điện hạ.” Tống Quân Sở không tin nổi ta, im lặng một lúc, hỏi: “Có phải thần đã gì khiến điện hạ không hài lòng không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...