Vậy mà bây giờ, ta lại đưa mối đầu quay về.
Vì bệnh nặng, sắc mặt Cố Uyên tái nhợt, yếu ớt dựa vào lòng Hứa Chi Chu.
Cô ta vốn dĩ đã là một mỹ nhân, giờ bệnh tật lại càng toát lên vẻ đẹp mong manh yếu đuối, kiểu “mỹ nhân mang bệnh” khiến ai cũng mủi lòng.
Ngay cả tôi cũng có chút mủi lòng.
Hứa Chi Chu trông có vẻ tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không còn sự căng thẳng và tức giận như hôm qua khi cãi nhau với ba mẹ.
Anh ta ôm chặt Cố Uyên vào lòng, ghé sát tai ấy thì thầm gì đó khiến bật khúc khích, còn giả vờ đánh nhẹ ta một cái.
Nhưng vừa quay đầu lại, ánh mắt Cố Uyên liền chạm vào tôi — nụ nơi khóe môi lập tức cứng đờ, đôi mắt sáng như sao thoáng hiện vẻ hoảng hốt và bất an.
Cô ấy bước về phía tôi. Dù khoảng cách chỉ vài bước chân, ta đi cực kỳ chậm.
Chưa kịp đến gần, ta đột nhiên ngã sụp xuống đất.
4
“Uyên Uyên?”
Hứa Chi Chu vội lao tới, đầy lo lắng, đỡ ta dậy và ôm chặt vào lòng.
Mọi cảnh tượng của kiếp trước như tái hiện ngay trước mắt tôi.
Từ ánh mắt đau lòng đến từng cái nhíu mày nhỏ nhặt trên mặt Hứa Chi Chu, đều không khác chút nào so với kiếp trước.
Tình cảm của Hứa Chi Chu dành cho Cố Uyên khiến tôi chua xót, tôi chưa từng hận ấy.
Tôi không đến mức phải lấy Hứa Chi Chu bằng mọi giá, vì mối quan hệ từ bé đến lớn, tôi thật lòng hy vọng ta có thể sống khỏe mạnh, an lành.
Vì thế, tôi từng hết lời khuyên nhủ:
“Chi Chu, em biết ấy, cảm thấy có lỗi với ấy, không thể lấy sức khỏe của mình ra để bù đắp như .”
“Nếu hiến thận, cơ thể sẽ suy sụp thật sự. Ba mẹ sẽ đau lòng đến chết mất.”
“Hiện tại bệnh của Cố Uyên vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải thay thận. Chúng ta chờ thêm chút nữa, tìm thêm nguồn tạng phù hợp, bao nhiêu tiền cũng không tiếc.”
Nhưng những lời của tôi chẳng thể đánh thức lý trí của Hứa Chi Chu.
Bất đắc dĩ, tôi đã giấu nhẹm kết quả ghép thận, giả vờ :
“Rất tiếc, kết quả không phù hợp.”
Nhờ đó giữ mạng ta, cái giá tôi phải trả là cả gia đình tan nát.
5
“Bịch!”
Giống hệt kiếp trước, giữa chốn đông người, ta đột ngột quỳ gối trước mặt tôi.
Nhưng lần này, tôi không còn mềm lòng mà đỡ ta dậy nữa, chỉ lạnh lùng đứng lời van xin của ta, bình thản quan sát từng hành kế tiếp.
“Thư Thư, nhiều người đang đó…”
Bạn thân tôi lo lắng tôi sẽ bị chỉ trích, nhỏ giọng nhắc.
Tôi vỗ nhẹ tay ấy, ra hiệu cứ yên tâm.
“Cô Tiết, tôi và Chi Chu là cảm thật lòng. Xin hãy tác thành cho chúng tôi.”
“Là tôi có lỗi với , nếu thấy bất mãn gì thì cứ trút lên tôi, đừng trách ấy.”
“Uyên Uyên, em đứng dậy đi, không cần phải cầu xin ấy như . Là em, là muốn chia tay với ấy.”
Trên khuôn mặt Hứa Chi Chu đồng thời tồn tại hai cảm : dịu dàng thương tiếc dành cho Cố Uyên, và giận dữ lạnh lùng dành cho tôi — lần đầu tiên tôi nhận ra, gương mặt ấy thật sự xấu xí đến .
Anh ta mạnh mẽ kéo Cố Uyên dậy.
Vén ống quần ta lên, chỉ trong vài giây mà đầu gối đã bầm tím.
Xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán:
“Cô Tiết này đúng là sắt đá quá.”
“Bảo sao tổng giám đốc Hứa không thích ta.”
Tôi chẳng buồn để tâm, vẫn thản nhiên Cố Uyên tiếp tục màn kịch của mình.
Cô ta cắn răng, lại một lần nữa “bịch” quỳ xuống trước mặt tôi.
Nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Tôi thấy hơi mệt, liền ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh.
Tôi muốn xem xem, vở kịch này của Cố Uyên sẽ kéo dài bao lâu. Kiếp trước tôi bỏ lỡ, kiếp này nhất định phải xem cho kỹ.
6
Tất cả những gì đang diễn ra, chẳng qua chỉ là một màn kịch do chính Cố Uyên đạo diễn mà thôi.
Cho đến tận khi sống lại ở kiếp này, tôi vẫn còn có chút tiếc nuối vì cái chết của Cố Uyên ở kiếp trước.
Thế , chỉ mới một tiếng trước, khi tôi đến bệnh viện lấy trước kết quả ghép thận giữa Hứa Chi Chu và Cố Uyên, tôi vô nghe cuộc đối thoại giữa ta và một bác sĩ.
Bác sĩ đó dáng người cao gầy, quay lưng về phía tôi nên tôi không thấy mặt.
Chỉ nghe thấy giọng Cố Uyên khẩn thiết cầu xin:
“Anh giúp em đi, lần này nữa thôi không?”
“Làm ơn đừng để bọn họ biết chuyện em thật sự không có bệnh, nếu không thì tất cả công sức của em sẽ đổ sông đổ bể mất.”
“Em cũng hết cách rồi, nhà họ Hứa căn bản không chấp nhận em dâu.”
“Nếu em không dùng một chút thủ đoạn, cố tạo ra ‘cuộc gặp gỡ định mệnh’ để khiến Hứa Chi Chu áy náy, thì em chẳng bao giờ có cơ hội cưới ấy.”
“Em thật sự không muốn sống lại những ngày tháng nghèo khó trước kia nữa. Cả đời này, tâm nguyện duy nhất của em là trở thành một bà chủ hào môn, để tất cả những kẻ từng xem thường em đều phải em bằng con mắt khác.”
“Cầu xin , giúp em lần này nữa thôi…”
Tôi thật không ngờ, một ngoài mặt vô lại có nội tâm tính toán đến mức đáng sợ như .
Cô ta đã biến tất cả chúng tôi thành những kẻ ngốc bị dắt mũi.
Không đi diễn viên đúng là uổng phí tài năng.
Tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Cố Uyên có gì mà khiến Hứa Chi Chu nhớ mãi không quên, thậm chí sẵn sàng trở mặt với cả ba mẹ mình vì ta.
Tôi cũng có mặt lúc Hứa Chi Chu đưa Cố Uyên về nhà họ Hứa.
“Bao nhiêu năm qua ba mẹ chỉ biết con không thế này, không thế kia, chưa bao giờ hỏi thật ra con muốn gì.”
“Ba mẹ lúc nào cũng bắt con phải lý trí, phải nhận vấn đề toàn diện, phải đưa ra giải pháp thiết thực để xử lý mọi chuyện.”
“Nhưng con cũng là một con người, con không phải robot, con cũng có cảm .”
“Chỉ có Uyên Uyên là chưa từng ép con điều con không muốn. Cô ấy cũng không bắt con nghe những bài lý thuyết dài lê thê.”
“Ở bên ấy, con sống thật với bản thân mình.”
“Ở bên ấy, con mới biết thế nào là tự do, là hạnh phúc, là nhẹ nhõm.”
Tôi từng nghiêm túc suy nghĩ về những lời này của Hứa Chi Chu.
Từ khi mới sinh ra, ta đã định sẵn sẽ trở thành người kế nhiệm tập đoàn Hứa thị.
Vì thế, ta luôn phải chịu sự giáo dục và huấn luyện nghiêm khắc, rất ít khi bị những chuyện bên ngoài lung lay.
Với vai trò là người thừa kế, từng lời , hành của ta đều đại diện cho Hứa thị.
Nhiều khi, ta buộc phải kìm nén cảm , buộc phải đeo một chiếc mặt nạ để sống.
Nhưng liệu ta đã bao giờ nghĩ, những gì Cố Uyên thể hiện trước mặt ta chẳng phải cũng là một chiếc mặt nạ khác?
Bởi vì có mục đích, nên ta mới cố chiều theo ý ta.
Bạn thấy sao?