Bạch Nguyệt Quang mắc bệnh suy thận, Hứa Chi Chu kiên quyết muốn hiến thận cho ta.
Tôi đã âm thầm giấu kết quả kiểm tra ghép thận:
“Rất tiếc, kết quả không phù hợp.”
Không chịu nổi đau đớn bệnh tật giày vò, Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng tự sát.
Sau khi cưới, việc đầu tiên Hứa Chi Chu là bỏ thuốc vào nước uống của tôi, khiến thận tôi tổn thương, tôi mất mạng, luôn cả gia đình tôi.
“Hứa Mặc Sơ, mạng của là để trả cho ấy.”
Khi tôi mở mắt lần nữa, chính là ngày nhận kết quả ghép thận.
Tôi chân thành đưa bản kết quả kiểm tra đến trước mặt ta:
“Hứa Chi Chu, cảm giữa và Cố thật sự cảm trời đất, khiến người ta rơi lệ. Vậy hãy hiến thận cho ấy đi.”
1
Tôi chết khi chưa đầy ba mươi tuổi.
Không tai nạn, không bệnh hiểm nghèo — chỉ vì Hứa Chi Chu không muốn tôi sống.
Anh ta nhỏ thuốc độc vào nước tôi uống từng chút một, ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Độc tố dần ăn mòn thận tôi.
Tôi nằm trên giường bệnh, máu trào ra từ miệng, chảy xuống giường trắng, loang thành từng đóa “hoa chết”.
Nhưng Hứa Chi Chu vẫn cho rằng tôi chết quá chậm.
Anh ta giẫm mạnh lên ống dưỡng khí của tôi, cố ngăn không cho một chút oxy nào lọt vào cơ thể.
Tôi nghẹt thở đến mức không nổi.
Tôi há miệng ra, đau đớn hỏi: “Tại… sao?”
Cha tôi là công thần khai quốc của tập đoàn Hứa thị. Tôi và ta lớn lên cùng nhau.
Từ lúc nhau đến khi kết hôn, cha mẹ tôi luôn chăm lo cho ta từng chút, sự nghiệp cũng hết lòng nâng đỡ.
Ngay cả khi cha ta mất, ta ngồi lên vị trí Chủ tịch Hứa thị, ba mẹ tôi vẫn nhất mực ủng hộ, khiến những cổ đông lão làng khác không ai dám phản đối.
Nhưng khi đã vững vàng trên ngai vàng đó, ta lập bẫy đẩy cha tôi ra khỏi hội đồng quản trị.
Cha tôi đến tìm ta lý lẽ, cuối cùng lại chết ngay trong văn phòng của ta, nguyên nhân kết luận là xuất huyết não đột ngột.
Mẹ tôi vì quá đau lòng, tinh thần suy sụp, trở nên điên loạn, phải đưa vào viện tâm thần.
Chưa hết, trai tôi cũng bị ta gài bẫy, vu tội tham ô rồi bị tống vào tù.
“Tôi là vợ mà! Tại sao lại tôi?”
Tôi trừng to mắt, chằm chằm ta.
Nước mắt rơi từ mắt Hứa Chi Chu, từng giọt từng giọt rơi xuống gối bên tai tôi, tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng “tí tách”. Người mắc bệnh nan y là tôi, người sắp chết lại như là ta.
“Là , chính đã chết Uyên Uyên.”
Anh ta gào lên, như thể muốn xé xác tôi ra.
Cố Uyên?
Bạn cũ, mối đầu của Hứa Chi Chu.
Cái tên này, đã mấy năm rồi tôi không nghe thấy.
Từ ngày ta chết, Hứa Chi Chu chưa từng nhắc đến tên ta nữa.
Tôi tưởng đã quên, ai ngờ luôn khắc ghi trong lòng.
“Chính vì giấu kết quả ghép thận, mới khiến ấy tuyệt vọng mà tự sát.”
Tôi muốn , cổ họng như cái bễ hỏng “khò khè” khó nghe đến tột cùng.
Tôi từng sợ ta suy sụp, từng không muốn trở thành phế nhân… mà cuối cùng, lại xem tôi là hung thủ, đem cái chết của Cố Uyên đổ hết lên đầu tôi.
“Hứa Chi Chu, tôi thật sự hối hận vì đã giấu chuyện đó giúp .”
Một ngụm máu tươi từ miệng tôi phun ra, văng thẳng lên mặt Hứa Chi Chu.
Đó là hình ảnh cuối cùng tôi thấy trước khi lìa khỏi thế gian này.
2
“Thư Thư, cậu sao thế? Sao mặt mày tái mét ?”
Vị máu tanh trong miệng đã biến mất, cơn đau toàn thân cũng không còn nữa.
Thậm chí hơi thở cũng nhẹ nhàng, mắt cũng sáng rõ hơn.
Trước mắt tôi là một màu trắng lạnh lẽo, người qua lại nhộn nhịp.
Tôi đã trọng sinh.
Ông trời có lẽ thương xót cho tôi, cho tôi thêm một cơ hội sống lại.
Không chỉ , tôi còn quay về đúng ngày Hứa Chi Chu nhận kết quả ghép thận với Cố Uyên.
Lúc này, trai tôi vừa du học xong, nhận bằng tiến sĩ y khoa trở về nước, ba mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh, bình an.
Còn tôi vẫn chưa kết hôn với Hứa Chi Chu.
“Nghe gì chưa?”
“Hôm qua tổng giám đốc Hứa vì cũ mà cãi nhau với ba mẹ, kiên quyết đòi chia tay với Mặc Thư, thậm chí còn ở bên Cố Uyên suốt cả đêm.”
Không xa có vài y tá đang ríu rít tám chuyện, hoàn toàn không có ý né tránh, cứ như sợ tôi không nghe thấy.
Bạn thân tôi tức giận muốn bước lên tranh luận thay tôi.
Tôi đưa tay cản lại.
Hứa Chi Chu không chỉ đơn giản là vì chia tay với tôi mà cãi nhau với ba mẹ.
Trong một chuyến công tác, ta vô gặp lại mối đầu sau bao năm xa cách — Bạch Nguyệt Quang. Hai người “ cũ không rủ cũng tới”, dây dưa chẳng dứt.
Những năm qua ta sống khổ sở, lao lực quá độ, dẫn đến suy thận, mỗi ngày chỉ có thể kéo dài sự sống bằng thuốc men.
Tình xưa ùa về, Hứa Chi Chu thương xót ta, đưa về chăm sóc. Không chỉ đòi chia tay với tôi, mà còn đòi xét nghiệm ghép thận để hiến cho ta.
Mấy ngày nay, ta đã cãi nhau với cha mẹ vì chuyện này không biết bao nhiêu lần.
“Cái đồ cặn bã, đúng là không biết điều. Nhất quyết ở bên một người bệnh chẳng sống bao lâu, loại đàn ông thế này, không cần cũng .”
Bạn thân tôi tức giận thay tôi.
Tôi nắm lấy tay ấy, khẽ cảm kích.
Tôi hiểu, ấy đang đau lòng thay tôi.
Sáng nay tôi thức dậy trong căn phòng của mình.
Chỉ mất vài tiếng, tôi đã nhớ lại rõ ràng tất cả những gì đời trước từng xảy ra.
“Thư Thư, cái tên cặn bã đó đến rồi.”
Bạn thân khẽ lắc tay tôi, thì thầm nhắc nhở.
3
Tôi sang, thấy Hứa Chi Chu mặc bộ vest xám nhạt may đo riêng, đang đi về phía này trong sự hộ tống của một đám bác sĩ và y tá.
Tôi và Hứa Chi Chu quen nhau từ nhỏ.
Tình cảm giữa chúng tôi từng rất sâu đậm.
Lúc còn bé, mỗi khi có nam bắt nạt tôi, cậu ấy luôn lao lên không do dự mà đánh lại giúp tôi.
Tất cả những chuyện ngớ ngẩn cậu ấy , tôi đều thay cậu ấy giấu giếm, không chừa một lần nào.
Khi mọi người xung quanh đều nghĩ người Hứa Chi Chu nhất chính là tôi, cậu ấy lại dắt về một .
Thế , mối quan hệ đó bị gia đình họ Hứa phản đối gay gắt nên nhanh chóng tan vỡ.
Cô ấy bỏ đi trong tủi hổ.
Sau đó, Hứa Chi Chu quay sang tỏ với tôi. Mọi người đều chúc mừng, nghĩ tôi chắc chắn sẽ trở thành vợ của ta.
Bạn thấy sao?