Người Tôi Thích Đã [...] – Chương 9

Năm giờ chiều, tôi nhất quyết thủ tục xuất viện.

Khi sắp đi, tôi dúi chứng minh thư vào tay ta: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền cho cậu."

Anh ta cúi đầu thông tin của tôi.

Ngón tay cái lướt qua ảnh chân dung trên chứng minh thư: "Cô không sợ tôi cầm chứng minh thư của đi chuyện xấu sao?"

Tôi cầm điện thoại di lên, hướng về phía ta: "Ngẩng đầu lên."

"Hửm?" Anh ta ngước mắt lên đầy nghi hoặc, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, vô tội.

Tôi chớp lấy thời cơ chụp cho ta vài tấm ảnh cận mặt và toàn thân.

Anh ta không hề né tránh, ngược lại còn trước ống kính.

"Vậy là nhớ mặt cậu rồi, nếu cậu dùng chứng minh thư của tôi đi chuyện xấu, tôi sẽ kiện cậu, tôi là luật sư đấy." Tôi giơ điện thoại di lên, cố ý dọa dẫm.

Anh ta nụ của tôi, cong môi nham hiểm, hỏi ngược lại: "Luật sư Khương, xin hỏi, nếu có người quỵt nợ bỏ trốn, tôi nên thế nào?"

Hoàng hôn buông xuống, đôi mắt sâu của ta như ráng chiều trải dài trên mặt sông, lấp lánh, mê người.

Tôi kìm nén sự kinh ngạc trong lòng: "Cậu hoàn toàn không cần lo lắng, tôi sẽ không phạm pháp, nếu không sẽ bị thu hồi chứng chỉ hành nghề."

Anh ta mỉm dịu dàng.

Khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ dịu dàng khó tả: "Vậy thì luật sư Khương sau này hãy ăn cơm đàng hoàng, kiếm tiền chăm chỉ, đừng để bản thân bị ngất xỉu vì đói nữa."

Không ngờ ta nhỏ tuổi như , lời lại rất sâu sắc.

Tôi có chút bất ngờ vào đôi mắt đen láy của ta.

Không biết tại sao, chàng trai này cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.

Cứ như thể... trước đây tôi đã từng quen biết ta .

Tôi mỉm gật đầu: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, nỗ lực kiếm tiền."

Trên đường bắt xe về, tôi lật tìm lịch sử trò chuyện, gửi tin nhắn cho Lục Hoài Chinh: "Anh còn đó không?"

Đợi đến khi về đến nhà, tôi cũng không nhận hồi âm của ấy.

Cứ như thể ngày hôm đó, ấy chỉ đột nhiên xuất hiện để lời từ biệt cuối cùng với tôi .

Tôi chằm chằm vào khung trò chuyện một lúc, lại gửi một tin nhắn: "Anh yên tâm, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không để chết không nhắm mắt."

Tôi cất chiếc nhẫn vào két sắt.

Thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, chuyển đến căn hộ mà Lục Hoài Chinh đã chuẩn bị cho tôi.

Đó là ngôi nhà mà ấy đã tỉ mỉ sắp xếp, tôi muốn sống trong đó.

Cùng linh hồn của ấy mãi mãi bên nhau.

Hai tuần sau, tôi đã thành công gia nhập một văn phòng luật sư nổi tiếng ngang ngửa với Hoài Giang.

Bộ phận nhân sự cầu bản sao chứng minh thư.

Tôi đành phải hẹn chàng trai đó ra ngoài qua WeChat, nhân tiện mời ta ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn.

Khi tôi đến nhà hàng, chàng trai đang ngồi ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu điện thoại di .

Ánh đèn trắng như sương mù chiếu lên ngũ quan tuấn của ta.

Nhìn từ xa, toát lên vẻ trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi.

"Chúc mừng luật sư Khương đã tìm một công việc ưng ý."

Hôm nay ta mặc một bộ vest đen.

Thái độ ung dung, tự tại mang đến cho người khác cảm giác của một tinh thương trường.

"Cảm ơn." Tôi mỉm ngồi xuống: "Đã lâu như rồi, tôi vẫn chưa biết tên đầy đủ của cậu."

Anh ta vừa rót nước vừa tự giới thiệu: "Lục Hoài Giang, chữ Hoài trong 'quất sinh Hoài Nam', chữ Giang trong 'thu thủy thuận Giang Nhu'."

Tôi sững sờ, trái tim như bị vật gì đó va vào, đập mạnh.

Chỉ là cái tên tương tự thôi, tôi lại như bị ám ảnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...