4
Tôi gần như phát điên, tim đập loạn xạ đến mức bối rối: "Lục Hoài Chinh, đừng chết có không?"
Lục Hoài Chinh không nhịn : "Tôi vẫn chưa chết."
Tôi không kiềm chế mà khóc lớn: "Thế sắp chết rồi... ngày 11 tháng 5, sẽ chết ở nhà.
Bây giờ đến bệnh viện ở có không? Tôi không muốn chết... đừng chết..."
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của tôi vang lên.
Lục Hoài Chinh không hề kích , dường như chấp nhận một cách rất tự nhiên sự thật rằng mình sắp chết.
Rất lâu sau, giọng khàn khàn, vỡ vụn của ấy vang lên dịu dàng bên tai: "Đừng khóc nữa học Khương Nhu, tôi ôm cậu không ."
Một nỗi đau thầm lặng đánh vào tim, gần như ngay lập tức, đã thổi bùng lên nỗi đau thương chất chứa trong lồng ngực tôi.
Tôi cắn vào mu bàn tay, tim như bị dao cắt, đau đớn vô cùng.
Trên thế gian này, có lẽ không có bốn chữ nào tàn nhẫn hơn "âm dương cách biệt".
Tôi lấy lại bình tĩnh, đưa tay lau sạch nước mắt trên má.
"Lục Hoài Chinh, có tôi không?"
"Cậu cảm thấy sao?"
Tôi thảm, vẻ mặt vừa buồn vừa vui: "Yêu, nhất định là tôi đến chết đi sống lại! Nếu không thì sao có thể chết rồi vẫn không buông tha cho tôi."
Nếu không để lại cho tôi di sản gì, có lẽ cả đời này tôi sẽ không biết đã từng tôi.
Biết tin qua đời, tôi nhiều nhất cũng chỉ đau buồn một thời gian.
Sau đó sẽ tiếp tục sống hết quãng đời còn lại một cách an nhàn tự tại.
Thế , đã để tôi cảm nhận một cách rõ ràng chân thực sâu nặng, nồng nàn mà đã âm thầm chôn giấu.
Tương lai, tôi sẽ mang theo nỗi đau mà không , nuối tiếc cả đời.
Dựa vào đâu mà mọi chuyện giữa chúng tôi đều do quyết định?
Dựa vào đâu mà...
Lục Hoài Chinh dường như cũng đã khóc: "Vậy bây giờ tôi không nữa thì còn kịp không?"
Tôi bỗng cong môi : "Không kịp nữa rồi, đối với Khương Nhu năm 2022 thì không kịp nữa rồi, đối với Khương Nhu năm 2021 thì vẫn còn kịp.
Anh gọi điện thoại với ấy có không? Chỉ cần thổ lộ tấm lòng, bất kể là Khương Nhu của năm nào cũng nhất định sẽ không chút do dự chạy về bên ."
Lục Hoài Chinh: "Bất kể tôi trở thành bộ dạng gì?"
Tôi: "Bất kể trở thành bộ dạng gì, bất kể bị bệnh gì, cho dù là người thực vật, tôi cũng có thể đánh thức ."
Lục Hoài Chinh khẽ : "Được, tôi thử xem."
Bên tai tôi bỗng nhiên vang lên tiếng tút tút, điện thoại bị ngắt.
Thực ra tôi còn rất nhiều lời muốn với , cuối cùng đã xóa đi xóa lại.
Chỉ còn lại một dòng chữ: "Chúc Khương Nhu và Lục Hoài Chinh năm 2021 trăm năm hạnh phúc."
Không ai trả lời nữa.
5
Cứ như thể cuộc gọi đó chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ, tôi đã nghe thấy giọng của Lục Hoài Chinh, còn thấy khuôn mặt của .
Thật tốt, tôi muốn mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Một người không ăn không uống có thể sống mấy ngày, nhiều nhất là bảy ngày.
Tôi đưa đến bệnh viện vào ngày thứ hai.
Luật sư Lưu gọi điện thoại cho tôi không ai nhấc máy, cảm thấy không ổn nên đã báo cảnh sát.
Tôi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, có một bóng người ngồi trên ghế cạnh giường tôi.
Ánh sáng quá tối, tôi không rõ mặt ta, chỉ mơ hồ cảm nhận qua dáng người là một người đàn ông.
Bạn thấy sao?