Người Tôi Thích Đã [...] – Chương 2

Tôi mãi mãi nhớ hình ảnh lần đầu tiên đứng trên bục giảng dạy.

Bộ vest chỉnh tề, khí chất ngút trời, toàn thân toát ra vẻ ngoài của một kẻ kiêu ngạo.

Chỉ cần từ xa thôi, cũng đủ khiến người ta say mê.

Sau này, do giáo sư giới thiệu, tôi đã trở thành trợ lý nhỏ cần cù, chịu khó bên cạnh .

Bốn năm thầm , cho đến khi sắp tốt nghiệp.

Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết cho một lá thư tỏ .

Anh đã trả lời tôi bảy chữ: "Bạn học Khương Nhu còn quá nhỏ."

Lục Hoài Chinh, người luôn thể hiện sự lịch thiệp đến tận xương tủy trước mặt mọi người.

Luôn để lộ ra chút phóng túng, tinh quái trước mặt tôi.

Tôi cứ ngỡ mình là người đặc biệt.

Tôi cứ ngỡ ít nhất cũng có chút rung với tôi, hóa ra chỉ là tôi tự mình đa .

Tôi thất vọng xin học bổng của trường đại học ra nước ngoài để du học.

Lục Hoài Chinh đã viết thư giới thiệu cho tôi.

Ngày lên máy bay, đã gửi cho tôi một tin nhắn: "Chúc học Khương Nhu tiền đồ như gấm, năm tháng bình an."

Thế , tôi đã dỗi hờn không trả lời.

Hai năm, tôi thậm chí còn chưa từng gửi một lời hỏi thăm, thậm chí còn không biết đã qua đời.

Tôi đứng trước tòa nhà văn phòng, chằm chằm vào văn phòng luật sư đã thay đổi biết bao.

"Bạn học Khương Nhu, cậu tôi đổi chữ Giang trong Văn phòng luật sư Hoài Giang thành chữ Khương của cậu thì sao?"

Lục Hoài Chinh đứng bên cửa sổ sát đất, nhếch môi như có như không.

Thản nhiên vẻ mặt kinh ngạc của tôi, rồi thở dài : "Gừng quá cay nồng, tôi cảm thấy sẽ hỏng thương hiệu của tôi, thôi bỏ đi."

Thỉnh thoảng hay ra những lời khiến người khác phải suy nghĩ miên man lại không có đầu mối.

Lúc đó tôi không hiểu, giờ ngẫm lại, chắc muốn bày tỏ lại không dám bày tỏ.

Luật sư Lưu đẩy một bản di chúc đến trước mặt tôi: "Lục tiên sinh đã dặn dò, chỉ cần Khương tiểu thư về nước, bản di chúc này sẽ có hiệu lực ngay lập tức."

Tôi ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cảm.

Tờ giấy trắng chói mắt, tôi không rõ bất cứ thứ gì: "Anh ấy để lại cho tôi cái gì?"

"Một căn hộ, và một chiếc nhẫn."

 

2

Nhẫn...

Tôi siết chặt ngón tay, hốc mắt lập tức ươn ướt: "Anh ấy có lời nào khác để lại cho tôi không?"

"Không."

Luật sư Lưu đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu rất tiếc nuối: "Di chúc đã lập cách đây hai năm, Lục tiên sinh ra đi đột ngột, không để lại bất kỳ lời nào."

Lập di chúc vào năm tôi ra nước ngoài, nên là biết mình bị bệnh nên mới không dám nhận lời tỏ của tôi sao?

Câu chúc phúc đó, lại trở thành lời từ biệt cuối cùng của chúng tôi.

Tôi thật vong ân bội nghĩa, lẽ nào không nên trách tôi sao?

Tại sao lại phải để lại di sản cho tôi?

Một câu trả lời mà tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến hiện lên rõ mồn một, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Tôi đưa tay lau nước mắt: "Anh ấy bị bệnh gì?"

Luật sư Lưu lắc đầu: "Nhà họ Lục chỉ tuyên bố ra bên ngoài là qua đời vì bệnh, cụ thể thế nào thì không rõ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...