“Bọn chỉ là , nếu em còn tiếp tục quá đáng thì chúng ta chia tay!”
Tôi quay mặt đi, giọng lạnh như băng:
“Chúng ta đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi.”
Nói rồi tôi quay người rời đi, luật sư của tôi đã đến.
phía sau là tiếng ba tôi gào thét:
“Đồ con bất hiếu! Tao là ba mày đấy!”
Tôi không hề quay đầu lại—vì trong lòng tôi, đã chẳng còn người ba này từ lâu rồi.
Màn kịch lố bịch này cuối cùng vẫn khép lại dưới danh nghĩa “mâu thuẫn gia đình”, bởi vì ba tôi đã lấy ra giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng Hạ Thanh thì không dễ thoát thân như .
Tội trộm cắp trang sức đắt tiền là chuyện nghiêm trọng, không thể xem nhẹ.
Chương 9
Ba tôi và Tạ Nhiên tại ngoại rời khỏi đồn cảnh sát, Hạ Thanh thì tạm thời vẫn chưa thả.
Ba tôi liên tục gọi điện cho tôi, từ đầu gằn giọng uy hiếp, đến sau thì xuống nước năn nỉ van xin.
Chắc ông ta cũng đã hiểu rõ—tôi không còn là con từng khát khao cha, nhẫn nhịn mọi thứ như ngày xưa nữa.
Tôi ra điều kiện: cầu ông ta chuyển lại cho tôi phần cổ phần mà mẹ tôi để lại của hồi môn.
Vì tôi chưa đủ tuổi thành niên nên trước đây vẫn tạm ghi dưới tên ông ta.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ đòi lại, bây giờ thì khác rồi.
Tất cả sự lạnh nhạt và vô tâm của ông suốt những năm qua tôi đều thấy rõ—và tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Ba tôi do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Sau khi ông ta ký vào bản chuyển nhượng cổ phần mà luật sư mang đến, tôi cũng ký vào giấy bãi nại.
Nhưng đến khi ba tôi, Tạ Nhiên và Hạ Thanh quay lại biệt thự, cả ba người hoàn toàn ngỡ ngàng.
Tôi đã cho bảo vệ canh trước cửa, không ai phép bước vào.
Ba tôi tức giận gọi cho tôi, còn tôi thì thong thả từ trên lầu bước xuống.
Qua cánh cổng sắt, tôi ung dung đứng , trong khi ba người họ thì vô cùng thảm .
“Miểu Miểu à, con vẫn còn giận sao?”
“Dù gì cũng là cha con ruột thịt, con xem con đang gì ?”
Tôi người đàn ông từng không thèm đoái hoài đến mình, giờ lại hạ mình khúm núm, mà chẳng mảy may cảm .
Thấy tôi vẫn lạnh lùng, Tạ Nhiên lại nhảy ra mắng mỏ:
“Hạ Miểu! Em định đối xử như với ba mình và em sao?”
Tôi cố nén cơn giận, ánh mắt ta đầy châm biếm:
“Tạ Nhiên, còn chưa hiểu hình à?”
Trước đây tôi mù quáng thế nào mới có thể thích một người như ta?
Tạ Nhiên nhất thời á khẩu, vẫn cố chấp:
“Chú ơi, Thanh Thanh, cháu đưa hai người đến khách sạn ở tạm.”
Tôi đứng ba người bọn họ lặng lẽ rời đi, trong lòng chỉ thấy sảng khoái.
Vừa ngân nga hát, tôi vừa trở lại biệt thự.
Đúng lúc đó, máy tính báo có thư từ thám tử tư.
Tôi mở lên, toàn thân như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ.
Hóa ra, điều tôi nghi ngờ… hoàn toàn là sự thật.
Chương 10
Hạ Thanh chính là con ruột của ba tôi.
Một bí mật vừa dễ đoán… lại vừa khó tin đến đau lòng.
Mọi sự thiên vị vô lý trước nay, giờ đều có lời giải thích rõ ràng.
Tôi dán mắt vào màn hình, đọc từng chữ một.
Hạ Thanh chỉ nhỏ hơn tôi vài tháng, nghĩa là ba đã ngoại khi mẹ còn đang mang thai tôi.
Một loạt vé máy bay đi nước ngoài hiện lên khiến mắt tôi cay xè.
Trước khi người phụ nữ kia qua đời, năm nào ba tôi cũng ra nước ngoài để ở bên mẹ con họ vài ngày.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?