Người Tôi Nuôi Dưỡng [...] – Chương 2

Từng chuyện từng chuyện nối nhau hiện lên như cuộn phim chạy ngược trong đầu tôi.

Tôi dần lấy lại tiêu cự, ánh mắt đối diện gương mặt ấy—

Tuấn tú, lạnh nhạt—từng khiến tôi say đắm, giờ chỉ khiến người ta buồn nôn.

Tôi nghĩ, trước đây mình thật quá ngây thơ, luôn mơ mộng về chút cảm rơi rớt từ kẽ tay người khác.

Dù là nhún nhường để ba tôi cảm thấy hài lòng với Hạ Thanh, hay là những năm tháng mù quáng đơn phương Tạ Nhiên.

Là tôi ngu ngốc tự tay dệt nên váy cưới cho người khác mặc.

Cuối cùng tôi cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, những cảm cuộn trào trong lòng dần lắng xuống.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi mở miệng:

“Tạ Nhiên, tấm huy chương đó nếu muốn tặng Hạ Thanh thì cứ tặng đi.”

Tạ Nhiên ngẩng đầu tôi, tôi tiếp:

“Bạn này… cũng để ta luôn đi.”

Chương 3

Dứt lời, tôi quay đầu rời đi, không chút lưu luyến.

Những năm tháng ngu ngốc đâm đầu cho một mối quan hệ vô vọng, cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi vừa lên xe thì Vương – tài xế – vẫn chưa khởi , còn quay đầu ra sau với vẻ do dự.

“Cô Thanh không về cùng à? Khu này khá hẻo lánh, hay là ta đợi—”

Tôi ngắt lời ông ta, giọng lạnh như băng:

“Cô ta trả lương cho à? Sao lại đứng về phía ta?”

Chú tài xế bị khí lạnh từ tôi dọa sợ, lập tức vội vàng nổ máy rời đi.

Nhưng vừa về đến biệt thự, giúp việc – dì Lâm – đã nhiệt ra đón, liếc mắt quanh:

“Cô Thanh không về sao? Cơm nước sẵn cả rồi…”

Tôi sải bước đến bàn ăn, vừa mâm cơm liền lạnh toát sống lưng.

Toàn bộ đều là món Tứ Xuyên, ớt đỏ chót thôi cũng thấy rùng mình.

Tôi vốn không ăn cay , còn Hạ Thanh thì không ăn cay không vui.

Trước đây tôi luôn là người nhún nhường, từ nay, sẽ không còn như nữa.

Tôi hít sâu một hơi, quay người ra lệnh dứt khoát:

“Đổi hết món ăn đi.”

Dì Lâm rụt cổ, liên tục gật đầu, không dám hé răng.

Tôi lại thấy buồn . Hóa ra bà ta cũng biết mình quá đáng thế nào.

Về đến phòng, tôi nhận tin nhắn từ Tạ Nhiên.

“Miểu Miểu, em có thể cho tài xế đến đón và Thanh về nhà họ Hạ không?”

“À đúng rồi, nhiếp ảnh gia em có gửi ảnh lại cho em chưa?”

Hay thật đấy, Tạ Nhiên, giờ mới nhớ đến tôi à?

Trớ trêu thay, ngay phía trên chính là tin nhắn cuối cùng ta gửi trước khi thi đấu:

“Miểu Miểu, tấm huy chương đầu tiên của nhất định là dành cho em.”

Vì một câu đó, tôi đã hẳn nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ghi lại toàn bộ quá trình thi đấu của ta.

Giờ nghĩ lại, chỉ thấy nực .

Tôi nhắm mắt, gọi điện cho ngân hàng.

“Làm ơn khóa thẻ phụ của tôi lại.”

Tiền của tôi, tại sao phải để hai kẻ ăn kia tiêu xài chứ?

Chương 4

“Tiểu thư, cơm chuẩn bị xong rồi.”

Tôi lập tức xuống lầu, lần này trên bàn toàn là những món tôi thích.

Cho đến khi Hạ Thanh bước vào nhà, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra:

“Chị Miểu Miểu, sao chị không đợi em…”

Tôi đập mạnh đũa xuống bàn, không hề nể nang mà cắt ngang lời ta.

“Cút khỏi nhà tôi.”

Mặt ta tái nhợt, phía sau tôi vang lên giọng nam trầm và giận dữ:

“Hạ Miểu! Con chuyện kiểu gì ?”

Hạ Thanh nước mắt lưng tròng, chạy nhào tới kéo lấy cánh tay ba tôi, cố ý để lộ gương mặt còn vương lệ.

Ba tôi ta đầy thương xót, rồi quay sang mắng tôi:

“Thanh Thanh đã hết với ba rồi, con nhất định phải tranh giành người nó thích à?”

“Hơn nữa, ba từ lâu đã xem nó như con , con tính toán gì chứ!”

Tôi lạnh lùng người đàn ông cùng chung dòng máu, từng chữ từng câu bật ra đầy châm biếm:

“Vậy thì ông cứ ba của Hạ Thanh đi. Tôi không cần người như ông ba.”

Ngay sau đó, một cái tát vang dội giáng xuống, tai tôi ong ong không dứt.

“Giỏi lắm! Sao tôi lại nuôi ra một đứa vô ơn như !”

Ông ta gào lên, chẳng khác nào bị đánh trúng điểm yếu.

Ngay giây phút đó, tôi hoàn toàn buông bỏ—

Tình cha, thì ra cũng không phải thứ không thể thiếu.

Tôi hai người họ, cứ như cha con thật sự, rồi mỉm nhạt nhẽo:

“Vậy thì hai người cùng nhau cút khỏi đây đi.”

Dù sao căn biệt thự này vốn là mẹ tôi để lại cho tôi.

Khuôn mặt ba tôi đen như than, gào lên với bóng lưng tôi đang đi lên lầu:

“Tôi không có đứa con nào như !”

Không ngờ ngay tối hôm đó, tin tức “tiểu thư nhà giàu và quán quân thể thao thành đôi” leo lên hot search.

Hạ Thanh liền tranh thủ đăng bài dài cảm ơn sự quan tâm của cư dân mạng.

Thậm chí còn có học lên tiếng xác nhận—mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón ta và Tạ Nhiên.

Cư dân mạng rôm rả bàn tán, bảo rằng thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối thật đáng .

Thế là Hạ Thanh nghiễm nhiên trở thành “tiểu thư nhà họ Hạ” trong mắt tất cả mọi người.

Ngay lúc đó, trai tôi gọi tới:

“Miểu Miểu, đợi về nước, sẽ đứng ra bảo vệ em.”

Cùng lúc đó, dùng tài khoản công ty đăng một bài tweet:

“Bao giờ em tôi lại mang tên Hạ Thanh thế?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...