Người Tôi Nuôi Dưỡng [...] – Chương 1

Chương 1

Tấm huy chương vàng lẽ ra thuộc về tôi, giờ lại đang treo trên cổ thanh mai trúc mã của trai tôi.

Rõ ràng mới tháng trước, Tạ Nhiên còn với tôi: “Nếu thắng trận đấu này, sẽ chính thức trai em. Tấm huy chương vàng đó sẽ là minh chứng cho lời hứa ấy.”

Tôi mở miệng chất vấn: “Tạ Nhiên, ý là sao?”

Chàng trai với gương mặt lạnh lùng thoáng chốc trở nên nghiêm khắc, lại không hề có chút nào lúng túng:

“Hạ Miểu, đã đồng ý trai em rồi, mà em vẫn chưa thấy đủ sao?”

“Thanh Thanh chẳng có gì cả, chỉ lấy huy chương quà sinh nhật cho ấy, kỷ niệm một chút thôi, còn cần em cho phép sao?”

Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi run lên, tim như bị ai bóp nghẹt.

Bao năm qua Tạ Nhiên vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Dù tôi theo đuổi mãnh liệt đến mức nào, cũng chưa từng với tôi những lời tàn nhẫn như thế.

Nhưng… Hạ Thanh thực sự là không có gì sao?

Cô ta cũng giống Tạ Nhiên, từ nhỏ đã gia đình tôi chu cấp mọi thứ. Thậm chí ba tôi còn đưa ta về sống trong nhà.

Ăn mặc, đồ dùng của Hạ Thanh đều là tốt nhất. Đôi khi còn cướp đi cả những gì vốn thuộc về tôi.

Cô ta thích ánh nắng, ba liền bắt tôi nhường lại phòng ngủ lớn nhất có ánh sáng tốt nhất.

Cô ta muốn học đàn, ba liền biến phòng thay đồ của tôi thành phòng luyện đàn.

Cô ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, ba liền mắng tôi không chăm sóc tốt cho em.

Tôi cũng từng khóc, từng tức giận, thứ tôi nhận chỉ là ánh mắt thất vọng của ba.

“Miểu Miểu, con còn gì mà không hài lòng chứ?”

“Tình hình của Thanh Thanh con còn không rõ sao? Con là chị, nhường nhịn em một chút thì sao nào?”

Nhưng rõ ràng, Hạ Thanh chỉ nhỏ hơn tôi vài tháng mà thôi.

Từ ngày mẹ mất, trai tôi ra nước ngoài lo việc mở rộng công ty, chỉ còn ba bên cạnh tôi.

Tôi còn nhỏ đã cố gắng ngoan ngoãn, không tranh giành, không than phiền.

Tôi nghĩ, chỉ cần như là ba sẽ thấy tôi, quan tâm tôi nhiều hơn một chút.

Cho đến khi lên cấp ba, tôi vô phát hiện Hạ Thanh ra ngoài tự xưng là tiểu thư nhà họ Hạ, huênh hoang khắp nơi.

Còn tôi thì một lòng một dạ với Tạ Nhiên, không thích ăn diện, ai cũng tưởng tôi là học sinh nghèo theo học ké.

Tôi định vạch trần ta thì Tạ Nhiên lại khuyên tôi:

“Thanh Thanh chỉ thôi, em gì phải chấp nhặt chuyện nhỏ.”

Cậu ta như , cộng thêm ánh mắt sắp khóc của Hạ Thanh khiến tôi mềm lòng, lại thôi không truy cứu.

Ai cũng bảo tôi nhường ta, như một câu thần đáng nguyền rủa.

Nhưng rồi sao?

Tôi nuôi béo hai con sói trắng, cuối cùng lại bị chính chúng quay lại cắn một cú đau điếng.

Chương 2

Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Hạ Thanh đeo tấm huy chương trên cổ, ánh mắt ngập tràn vẻ vô tội.

“Chị Miểu Miểu, em và A Nhiên chỉ là bè quan tâm nhau thôi.”

“Dù sao thì chị mới là chính thức của ấy mà.”

Nhưng tôi thấy rất rõ—trong mắt Hạ Thanh lóe lên tia đắc ý khó giấu.

Từng có lúc tôi xem Tạ Nhiên như vầng trăng trên trời, cam lòng chịu đủ mọi sự lạnh nhạt chỉ để đến gần.

Nhưng những năm tháng bị coi thường, bị bỏ rơi, hôm nay lại bị ta nhục trước mặt bao người—

Chính là giọt nước tràn ly, bẻ gãy sợi dây cuối cùng níu giữ tôi lại.

Cuối cùng, tôi cũng quyết định: Những gì đã bỏ ra trong ngần ấy năm… không đáng nữa.

Tôi không còn quan tâm. Đừng là Hạ Thanh, đến cả Tạ Nhiên tôi cũng sẽ không nương tay thêm lần nào nữa.

Ánh mắt tôi dừng lại trên người hai người họ.

Toàn thân mặc hàng hiệu, phong thái ngút trời— tôi biết rõ, tất cả những thứ đó đều chất chồng lên từ tiền của tôi.

Ai còn nhớ, Tạ Nhiên và Hạ Thanh từng thê thảm đến nhường nào?

Tạ Nhiên từng có chiếc đồng phục giặt đến bạc màu, Hạ Thanh thì chuyện cũng không dám ngẩng đầu.

Vậy mà giờ đây, cả hai đã hoàn toàn lột xác. Chẳng qua là do tôi những năm qua đã quá tốt với họ.

Tốt đến mức khiến họ lầm tưởng rằng mọi thứ đều là điều hiển nhiên.

Họ không quen ở ký túc xá, tôi liền cho Tạ Nhiên dọn đến căn hộ mà trai tôi chuẩn bị cho tôi.

Cả Hạ Thanh cũng đưa đón bằng xe riêng mỗi ngày, có tài xế kèm theo.

Tạ Nhiên than cơm căng tin không đủ dinh dưỡng, tôi lập tức chuyên gia dinh dưỡng nấu riêng phần ăn cho ta.

Thậm chí còn chuẩn bị thêm một phần cho Hạ Thanh.

Hạ Thanh đi mưa không mang ô, hoặc đột nhiên đến kỳ, Tạ Nhiên sẽ viện cớ lịch luyện tập bận rộn bắt tôi ra mặt lo liệu.

Tôi dầm mưa cảm lạnh thì lại bị ta mắng là quá, giả vờ yếu ớt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...