Vì Lục Cảnh Bạch, tôi đã ngã đập đầu trong cơn mưa bão.
Sau khi tỉnh lại, tôi nhớ rõ tất cả mọi người, duy chỉ quên mất ta.
Thì ra, ta vì Bạch Nguyệt Quang – Thẩm Khanh, mà đem tôi vứt cho một đám đàn ông say rượu nhục.
Thế , khi biết tôi sắp lấy người khác, Lục Cảnh Bạch lại phát điên lên đòi giúp tôi khôi phục ký ức.
“Ah Tranh, người em rõ ràng là ! Em chỉ là quên mất thôi!”
Tôi lạnh lùng ta:
“Tôi đã sớm nhớ lại rồi.”
1
Vừa mở mắt, thân Tô Tiểu Man đã lải nhải bên giường tôi:
“Hôm qua mưa lớn, lẽo đẽo đi xin tài trợ cho Lục Cảnh Bạch, uống say rồi ngã đập đầu, mà ta đến cũng chẳng thèm đến.”
Tôi ngẩn ra:
“Lục Cảnh Bạch là ai?”
Cô ấy tôi rất lâu.
“Cái này… chẳng lẽ là chiêu mới của à?”
“Vô ích thôi, ta bắt phải đi, chẳng phải vì muốn đón Thẩm Khanh về nước sao.”
Nhưng dù ấy nhắc đến cái tên đó bao nhiêu lần,
Tôi cũng chỉ ngơ ngác như chưa từng nghe qua.
Sau khi xác nhận nhiều lần, ấy gọi bác sĩ đến, kết quả cuối cùng là —
Tôi mất trí nhớ.
Tôi nhớ hết tất cả mọi người, ngoại trừ Lục Cảnh Bạch — người mà tôi đã đơn phương suốt năm năm chẳng gì.
Tô Tiểu Man biết tin, lại vui mừng vỗ tay khen hay.
Cô ấy luôn cảm thấy áy náy vì tôi quen Lục Cảnh Bạch thông qua ấy.
Cô ấy chống nạnh chửi trời mắng đất, còn tôi thì bắt đầu mường tượng lại năm năm đó với Lục Cảnh Bạch.
Tôi xuất thân nghèo khó, Lục Cảnh Bạch đã tài trợ học phí đại học cho tôi.
Ba vạn hai.
Từ đó, tôi ta đến không thể cứu vãn.
Cả người tôi đều mang dấu vết của dành cho ta.
Vết sẹo xấu xí trên cổ tay là do lần tôi cùng ta đi chụp ảnh trong rừng nguyên sinh bị mắc kẹt, tôi rạch tay cho uống máu cầm cự.
Tôi cố không chịu đi phẫu thuật xóa sẹo.
Vì ở đó, từng có nhiệt độ nơi khóe môi của Lục Cảnh Bạch.
Nhưng tôi cũng không dám kể cho ai nghe nguồn gốc vết sẹo này.
Vì nếu biết, Lục Cảnh Bạch sẽ tức giận.
Trong album điện thoại của tôi toàn là ảnh chụp lén ta ở đủ mọi góc độ.
Chỉ một vạt áo của cũng tôi nâng niu giữ gìn.
Ảnh chụp chính diện hiếm hoi, trong mắt chỉ toàn lạnh lùng và chán ghét.
Ghi trong điện thoại tôi cũng đầy ắp lịch trình và thói quen hằng ngày của ta.
Thậm chí chi tiết đến mức:
“Hôm nay Lục Cảnh Bạch chỉ ăn hai cái tiểu long bao ở quán này, mai đổi quán khác.”
Tôi có lẽ đã từng ta đến mức ngu ngốc.
Tôi những thứ đó, chẳng nhớ nổi gì cả.
Nhưng trong cơ thể, như có thứ gì đó kéo giằng từ xương tuỷ ra ngoài.
Đau âm ỉ, từng chút một.
Ngay cả hít thở cũng như thể bị nhấn chìm trong trận mưa xối xả, không sao thở nổi.
Lúc đó, tôi chỉ thấy… thật xui xẻo.
Thế nên, tôi đã xoá hết tất cả mọi thứ.
Khi chân tôi còn đang bó bột, một cuộc gọi tới.
Hiển thị tên người gọi: Lục Cảnh Bạch.
Vừa bắt máy, đã là khẩu khí ra lệnh:
“Nguyễn Minh Tranh, công việc ở studio chất đống, bỏ mặc hết chạy đi đâu trốn việc?”
Tiếng vui mừng của Thẩm Khanh vang lên:
“Cảnh Bạch, mau lại đây, con chuột lang này cử rồi!”
Giọng điệu Lục Cảnh Bạch lập tức dịu xuống:
“Đến liền.”
Rồi ngay sau đó lại trở nên cáu kỉnh:
“Vậy nhé, mau cút về đi.”
“Tôi đang ở—”
Lời còn chưa hết, điện thoại đã bị ngắt.
Chẳng trách chúng tôi có thể dây dưa suốt từng ấy năm.
Xem ra, với ta mà , tôi vẫn còn khá hữu dụng.
Cúp máy xong, tôi lật danh bạ xem thử, thông tin của học đại học Cố Viễn Xuyên vẫn còn hiện.
“Nguyễn Minh Tranh, qua Tết là đã ba mươi rồi đấy.”
“Hồi trước nếu chưa kết hôn thì cứ tạm với nhau, lời đó còn tính không?”
Chần chừ mấy ngày, tôi nhẹ nhàng gõ ra hai chữ: “Được thôi.”
2
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, tôi tập tễnh rời khỏi bệnh viện.
Bên đường, cạnh một cửa hàng đang thi công, có một mặc váy trắng đang đứng.
Biển quảng cáo phía trên đầu ấy lắc lư dữ dội, sắp sửa rơi xuống.
Tôi hét lớn: “Cẩn thận!”
Cô ấy theo phản xạ quay đầu lại.
Tôi sững người.
Gương mặt ấy, tôi quen thuộc vô cùng.
Là Thẩm Khanh.
Trong văn phòng và nhà riêng của Lục Cảnh Bạch, đâu đâu cũng treo ảnh của ấy.
Tôi quen đến mức, dù đã quên mất Lục Cảnh Bạch là ai, vẫn nhớ rõ khuôn mặt này.
Ngay giây cuối cùng trước khi biển quảng cáo rơi xuống, tôi bất chấp vết thương ở chân, lao tới che chắn cho ấy.
Cô ấy bị tôi đè dưới thân, đau đến kêu lên một tiếng.
Tôi gượng dậy mới phát hiện cánh tay ấy bị đá vụn cọ rách một vết nhỏ.
Nào ngờ, đúng lúc đó Lục Cảnh Bạch xuất hiện.
Anh ta thấy chân bó bột và cây nạng của tôi, hơi sững lại, đang định đưa tay đỡ Thẩm Khanh thì chợt khựng lại.
Anh ta nhíu mày:
“Sao lại bị thương nặng thế này? Làm sao mà ra nông nỗi đó?”
Giọng mang theo chút trách móc:
“Sao không trong điện thoại?”
Sắc mặt Thẩm Khanh hơi thay đổi, khe khẽ rít lên vì đau.
Lục Cảnh Bạch lập tức dời mắt khỏi tôi.
Anh ta phần da bị trầy nhỏ xíu trên tay Thẩm Khanh, đau lòng đến mức không thốt ra một lời.
Chỉ biết trút giận về phía tôi:
“Cô đã gì với Khanh Khanh?”
Tôi sững sờ ta:
“Tôi không gì cả, khi biển quảng cáo rơi xuống, tôi gọi ấy tránh ra, ấy không phản ứng nên tôi phải đẩy ấy đi.”
Thẩm Khanh cắn môi sang Lục Cảnh Bạch:
“Có lẽ… là tôi không nghe thấy thật.”
Lục Cảnh Bạch nghe lời ấy , ánh mắt tôi càng thêm chán ghét.
“Gần như , thật sự hét lên thì sao mà không nghe thấy? Nhìn da cũng trầy rồi, còn bênh ta à? Cô ta chỉ đang giả vờ lười biếng thôi!”
Thẩm Khanh nở một nụ dịu dàng:
“Lâu rồi mà, có chút chuyện nhỏ thôi, vẫn cứ quá lên. Nhưng mà nhân viên này của trông bị thương nặng thật, đừng dữ với nhân viên như .”
Trong mắt Lục Cảnh Bạch, là ánh dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.
“Đã là em , thì tôi cho ta nghỉ phép.”
“Em ấy, lúc nào cũng quá tốt bụng.”
Ánh mắt ta trở lại tôi, sự dịu dàng khi nãy lập tức biến mất sạch sẽ.
“Loại người tranh ăn trong đống người nghèo như , gãy chân rồi cũng tự lành , không cần phải lo đâu.”
Anh ta vô thức cúi đầu, ánh mắt lướt qua cổ tay tôi.
Như để xác minh điều gì, ta túm lấy cổ tay tôi, khi thấy vết sẹo ấy, đôi mắt ta hơi nheo lại.
“Tôi ghét nhất là cái thứ xấu xí này.”
“Để ngày ngày đứng trước mặt tôi than đau à?”
Tôi ngẩn người.
Ai có thể hiểu rõ chữ ‘đau’ hơn tôi chứ?
Ký ức tôi đã mất, chỉ cần thấy ta, tim vẫn đau đến không thở nổi.
Lục Cảnh Bạch nắm chặt cổ tay tôi, rồi thô bạo hất ra.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã loạng choạng ngã xuống đất.
Những mảnh đá nhọn ở công trường cắt rách vết sẹo của tôi, tróc luôn cả phần da xung quanh, máu thịt lẫn lộn, đỏ tươi nhức mắt.
Anh ấy… chính tay xóa sạch mọi bằng chứng tôi từng .
Tôi đau đến mức cả người run rẩy.
Vậy mà chỉ tôi bằng một ánh mắt lạnh lẽo.
Mưa lạnh rả rích bắt đầu rơi xuống vào lúc đó.
Lục Cảnh Bạch hoàn toàn không có ý định đỡ tôi dậy, chỉ cẩn thận dỗ dành Thẩm Khanh, ôm ta rời đi.
Vết thương ở cổ tay tôi máu chảy loang ra.
Vết sẹo này, tôi đã không còn nhớ rõ nó đến từ đâu.
Và bây giờ, tôi cũng chẳng muốn giữ lại nữa.
Bạn thấy sao?