Ngoại truyện Biên Yếm1Tôi không liên lạc với Trì Hạ nữa.WeChat không trả lời, điện thoại không thông, đây là lần đầu tiên.Có một khoảnh khắc, tôi nghĩ, có phải ấy vẫn còn giận vì tôi đưa Đường Dao đến đại hội khởi nghiệp không?Nhưng tôi lại cảm thấy Trì Hạ vô lý.Cô ấy nên biết, Đường Dao không có năng lực gì, luôn cần một số lý lịch hào nhoáng để mạ vàng.Cho đến khi kết thúc một cuộc họp, tôi nhận một cuộc điện thoại.Cả ngày hôm đó tôi cảm thấy bực bội vô cớ.Đường Dao đang pha cà phê bên cạnh, tôi tiện tay ấn loa ngoài.“Anh Biên, xin chào, chúng tôi là đồn cảnh sát. Vài ngày trước, chúng tôi đã xử lý một vụ tai nạn giao thông ở cửa ra vào đường cao tốc của tỉnh, có một trẻ tử vong, không biết có quen không…”Thái dương tôi giật giật.Đường Dao đặt cà phê xuống cạnh tay tôi.Viên cảnh sát c.h.ế.t tiệt kia vẫn tiếp tục .“Vì ấy không có bố mẹ và người thân, chúng tôi phát hiện ra người mà ấy liên lạc nhiều nhất là . Về hậu sự của Trì Hạ, có tiện đến một chuyến không?”Tôi đột ngột ném điện thoại ra ngoài.“Khốn kiếp, các người đang nhảm nhí gì ?”Điện thoại bị ngắt kết nối, phát ra tiếng tút tút.Lừa đảo…Đường Dao khoanh tay, dựa vào tường, lạnh lùng tôi.“Anh không xem tin tức à? Mấy ngày trước trên con đường cao tốc mà chúng ta đi họp, một chiếc xe buýt mất lái đ.â.m c.h.ế.t một người phụ nữ…”Tôi lần đầu tiên cảm thấy Đường Dao đáng ghét như , đột ngột ngắt lời ta, “Cô cút ra ngoài cho tôi!”Cô ta không thể tin tôi, “Anh cái gì?”Tôi lặp lại: “Cô cút ra ngoài cho tôi.”“Được, đây là tự đấy nhé, Biên Yếm đừng cầu xin tôi quay lại!”2Trì Hạ không thể chết.Rất lâu rất lâu trước đây, khi còn ở nhi viện, ấy đã với tôi, ấy sẽ không bỏ rơi tôi.Cho nên khi tôi đến đồn cảnh sát, thấy t.h.i t.h.ể của ấy, tôi vẫn không tin.Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.Tôi mới phát hiện ra, hóa ra mình sợ hãi sự thật.Thậm chí sợ hãi đến phát run.“Ký tên đi?” Giọng của cảnh sát mang theo vẻ lạnh lùng công tư phân minh.“Tôi…” Giọng tôi khàn đi.Thực ra tôi muốn hỏi, muốn hỏi trước khi c.h.ế.t ấy có gì không?Nhưng tôi biết, sẽ không có, càng sẽ không có một lời nào liên quan đến tôi.Từ sau đó, tôi phát hiện ra tâm trạng của mình ngày càng không ổn định.Tôi trở nên cáu kỉnh, dễ nổi nóng, thường xuyên rơi vào trạng thái trống rỗng và mờ mịt.Tôi quay lại nhi viện.Quyên góp cho nơi đó một khoản tiền lớn, viện trưởng đối xử với tôi như một nhân vật lớn.“Anh Biên, các bảo mẫu ở đây thường xuyên nhắc đến với bọn trẻ, đều phải lấy gương!”Tôi những đứa trẻ này.Chúng cũng giống như tôi khi còn nhỏ, nhỏ bé và đáng thương.Nhưng tôi không cảm thấy thân thiết, thậm chí còn có chút chán ghét.Tôi : “Tôi muốn tự mình đi dạo trong vườn.”Viện trưởng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng tôi đang hoài niệm tuổi thơ.Tôi đơn đi dạo, đi đến khu ký túc xá.Bọn trẻ đều bảo mẫu đưa đi hoạt , bây giờ ở đây trống không.Tôi đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy căn phòng mà Trì Hạ từng ở.Đồ đạc của ấy tất nhiên không còn nữa.Nhưng tôi luôn cảm thấy mình vẫn có thể thấy dấu vết của ấy.Ví dụ như chiếc giường đơn nhỏ nhắn đó, chiếc tủ đầu giường loang lổ, chiếc tủ quần áo bằng gỗ.Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại lúc nhỏ, mỗi tối, tôi lại hăm hở đến đây tìm ấy.Thấp thoáng lại cảm thấy, ấy dường như vẫn còn ở đây, ngồi trên đầu giường đợi tôi.Hạ Hạ của tôi, Hạ Hạ của tôi.Tôi mở tủ quần áo ra, trốn vào trong.Hạ Hạ của tôi sẽ đến tìm tôi chứ?
Bạn thấy sao?