Người Tình Stockholm – Chương 5

Vừa hay đi đến chỗ ngoặt cầu thang.Tôi đang định đẩy cậu ấy qua, lại đột nhiên nghe thấy giọng của Đường Dao và mấy thân của ta.Đầu tiên là tiếng oán trách bất mãn của thân:"Dao Dao, mấy ngày nay bố cậu không mắng cậu chứ?""Tớ đã sớm cái bà chủ nhiệm kia không vừa mắt rồi, có chuyện cỏn con mà cũng gọi phụ huynh!""Chắc chắn là tên khốn Biên Yếm kia đi mách lẻo!"Đường Dao dậm chân một cái, hừ lạnh một tiếng, "Mấy ngày trước tao quá tốt với hắn, để hắn ta nước lấn tới, còn đi tìm Hạ Đình Chu để đổi chỗ... Tao nhất định phải cho nó một bài học."8Nói xong mấy câu này, Đường Dao dùng sức vỗ cửa phòng học bên cạnh.Cánh cửa sắt phát ra tiếng ken két, đã bị khóa rồi."Đi thôi, đừng quan tâm nữa." Có người như .Đợi đến khi mấy người này rời khỏi cầu thang phía trước, tôi mới đẩy Hạ Đình Chu đi ra.Phòng học đó là nhà kho.Cánh cửa sơn màu xanh lá cây đậm, bên trong đều là đồ dùng học tập đã hỏng, mấy tháng mới mở một lần.Thậm chí còn không có cửa sổ, tối tăm u ám.Tôi bóng lưng mấy người Đường Dao rời đi, luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.Nghe ý của bọn họ, lần Biên Yếm bị d.a.o cứa, chủ nhiệm lớp hẳn là đã gọi phụ huynh của Đường Dao.Mà mấy người này nghi ngờ là Biên Yếm đã mách lẻo.Mặc dù sự thật gần như có thể khẳng định không phải như bọn họ nghĩ, với tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ trả thù.Tôi nhà kho này... Không lẽ, nhốt Biên Yếm vào trong rồi?Thật ra Biên Yếm thế nào, căn bản không liên quan gì đến tôi.Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, người này hẳn là mắc chứng sợ không gian kín.Biên Yếm cảnh sát đưa đến trại trẻ mồ côi.Lúc đó ta còn rất nhỏ, khoảng bốn năm tuổi. Hàng xóm báo cảnh sát, rằng trong nhà ta có mùi hôi thối, cảnh sát đến nơi, mới phát hiện bố mẹ ta đã tự sát trong nhà.Anh ta nhỏ bé co ro, trốn trong tủ quần áo, cứ như trốn mấy ngày.Nếu không phải có một nữ cảnh sát tỉ mỉ mở cửa tủ ra, ta có lẽ đã bị bỏ qua như .Khi Biên Yếm nữ cảnh sát bế ra, trên người ta toàn là vết thương.Bị thắt lưng da quất, bị ghế đánh, còn có vết móng tay hằn sâu vào da thịt.Hàng xóm đứng ở cửa, vừa dùng tay bịt mũi, vừa ghét bỏ : "Cặp vợ chồng nhà đó bị bệnh, ngày nào cũng cãi nhau, cãi xong tâm trạng không tốt liền đánh con, tối nào cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc, phiền c.h.ế.t đi . Tôi còn tưởng bọn họ sẽ mang con trai đi c.h.ế.t cùng, không ngờ vẫn còn chút lương tâm, biết để lại cho con một con đường sống."Lần đầu tiên Biên Yếm tự giới thiệu ở trại trẻ mồ côi.Hắn : "Tôi tên là Biên Yếm." (Biên Yếm có nghĩa là chán ghét)Có đứa trẻ đứng ra : "Sao lại có cái tên kỳ quái như ? Bố mẹ cậu chắc chắn rất ghét cậu!"Ánh mắt Biên Yếm hoảng loạn xung quanh.Sau này ta với tôi: "Hạ Hạ, tôi rất ngưỡng mộ cậu, bố mẹ cậu là vì cứu người mà qua đời.""Bố mẹ tôi luôn đánh tôi, có lúc không muốn đánh nữa, mẹ tôi sẽ nhốt tôi vào trong tủ quần áo, nhốt rất lâu, lúc nào nhớ ra mới thả tôi ra. Nhưng tôi rất sợ bóng tối, tôi đã bao nhiêu lần là sợ rồi mà bà ấy cũng không tin tôi.""Hạ Hạ, tôi rất hy vọng bố mẹ thương tôi."Lúc đó tôi đã gì nhỉ?Tôi nắm lấy cổ tay Biên Yếm.Tôi : "Đừng sợ, sau này tôi sẽ không để ai bắt nạt cậu nữa."9Tôi giơ tay lên, gõ cửa nhà kho.Biên Yếm bị nhốt trong căn phòng tối tăm chật hẹp, thường sẽ lo lắng, khó thở, thậm chí có thể tự bản thân.Tôi vừa định nghiêng đầu nghe tĩnh bên trong, ống tay áo đột nhiên bị người khác kéo một cái.Hạ Đình Chu bên cạnh nhíu mày, vẻ mặt có chút không tốt, "Trì Hạ, tôi khó chịu."Tôi cúi người xuống, hỏi: "Sao ?"Cậu ấy ôm bụng, "Đau dạ dày."Hạ Đình Chu mà xảy ra chuyện gì, một mình tôi không xử lý nổi.Tôi vội vàng đẩy cậu ấy đến phòng y tế, trên đường đi rất gấp gáp, vừa vào cửa đã hô: "Thầy ơi, có học sinh không khỏe!"Thầy y tế mặc áo blouse trắng từ trong phòng đi ra.Ông ấy thấy Hạ Đình Chu, ái chà một tiếng: "Ôi, đây không phải là Hạ Đình Chu sao?"Tôi ngẩn ra, thầm nghĩ, Hạ Đình Chu đúng là khách quen của phòng y tế nha."Hôm nay bị sao?" Thầy ấy rửa tay, nhận lấy xe lăn trong tay tôi, đẩy vào trong.Ông ấy tôi một cái, gật đầu với tôi, "Em là học của cậu ấy? Ở đây đợi một chút nhé."Tôi đồng ý, ngồi trên giường bệnh bên ngoài.Giữa phòng trong và phòng ngoài dùng một tấm rèm ngăn cách. Mặc dù không thấy, tiếng chuyện vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.Một lúc sau, giọng của thầy y tế truyền ra."Không có vấn đề gì, mấy ngày nay có ăn cơm đúng giờ không?""Không sao, nhớ cách một khoảng thời gian đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe là .""Khó chịu thì gọi điện thoại cho tôi."Rất nhanh, bác sĩ đã đẩy Hạ Đình Chu nguyên vẹn ra cho tôi.Cậu ấy cúi đầu, không rõ biểu cảm.Trong lòng tôi thầm thì, rốt cuộc Hạ Đình Chu có vấn đề gì về sức khỏe không?Vừa rồi nếu không khó chịu, kéo tôi đến phòng y tế gì.Trong đầu tôi suy nghĩ lung tung, một lúc lâu không gì.Là Hạ Đình Chu vỡ sự im lặng trước, cậu ấy ho hai tiếng, ngẩng đầu tôi."Trì Hạ, tôi có một thứ muốn tặng cậu.""Cái gì?" 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...