Nếu là trước đây, không cần ta , tôi chắc chắn đã chủ nắm lấy tay ta, lấy cồn và băng gạc ra rồi.Không, có lẽ tôi căn bản sẽ không để ta có cơ hội bị thương.Tôi sẽ túm lấy cổ áo Đường Dao, ấn ta xuống đất, với ta: "Muốn chơi trò chơi? Tôi chơi với !"Nhưng bây giờ, tôi biết, có những người không đáng để mình bỏ công sức."Giáo viên phòng y tế trực hai mươi tư giờ, tôi nghĩ cậu nên biết ở đâu." Tôi lạnh nhạt , tiếp tục tập trung vào đề bài đang dở dang."Nhưng mà..." Khóe môi Biên Yếm nở một nụ gượng gạo, lần này ta trực tiếp đặt tay lên bàn tôi, "Hạ Hạ, đau lắm..."Có thể thấy vết thương trên tay rất sâu.Máu vẫn đang rỉ ra, thậm chí còn chảy xuống bàn học của tôi."Cậu..." Tôi thật sự có chút bực bội rồi.Tôi không biết có phải trước đây đối xử với Biên Yếm quá tốt, khiến ta hình thành thói quen dựa dẫm vào tôi hay không."Cậu bỏ tay xuống đi, bẩn lắm." Hạ Đình Chu ngẩng đầu lên khỏi sách, đột nhiên xen vào một câu.Cậu ấy rút mấy tờ giấy ăn, ném qua, "Mau lau đi. Tự mình đi chơi cái trò ngu ngốc đó, thì đừng đến bẩn bàn của người khác."Không khí có một khoảnh khắc ngưng trệ.Không thể không , Hạ Đình Chu rất giỏi trong việc mắng người.
Biên Yếm từ từ thu lại nụ trên khóe miệng, lưng ta dần dần thẳng lên.Anh ta thật sự cầm lấy khăn giấy mà Hạ Đình Chu ném tới, ngón tay thon dài nắm chặt, dùng sức lau vết thương của mình.Có chút mảnh giấy dính lên trên bề mặt da, thôi đã thấy đau.Trong xương tủy của ta thực chất có chút ngạo khí."Chúng ta đổi chỗ đi." ta thẳng vào mắt Hạ Đình Chu, "Tôi và Trì Hạ vẫn luôn là cùng bàn, không cần thiết phải tách ra.""Ồ, sao?" Hạ Đình Chu , "Liên quan gì đến tôi, tôi rất thích vị trí này, căn bản không muốn đậy.""Hơn nữa, cậu không hỏi Trì Hạ xem, ấy có muốn ngồi cùng cậu không?"Hạ Đình Chu lại lấy ra một tờ giấy từ hộp kim loại của mình, thản nhiên bắt đầu gấp hạc giấy.Vấn đề ném về phía tôi.Nhưng Biên Yếm lại không hỏi tôi.Giống như sợ biết đáp án từ tôi.May mà chuông vào học vang lên.Chủ nhiệm lớp ôm một chồng bài thi đi vào.Cô ấy Biên Yếm một cái, kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ, đây là chuyện gì thế này?"Bởi vì có sự can thiệp của giáo viên, bầu không khí xao ngầm trong lớp cuối cùng cũng dừng lại.7"Vết thương này vừa đã biết là bị vật sắc nhọn cứa vào." Chủ nhiệm lớp đi qua, nắm lấy cổ tay Biên Yếm, nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc, "Trong lớp học sao có thể ra chuyện nguy hiểm như , em cho biết, rốt cuộc là có chuyện gì?"Tôi đoán, ta tuyệt đối sẽ không ra tên Đường Dao.Quả nhiên, Biên Yếm cắn môi, từ đầu đến cuối không một chữ.Chủ nhiệm lớp rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.Cô ấy tùy tiện chỉ vào một học sinh đang cúi đầu, "Em xem, tiết trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Nữ sinh kia cúi đầu, ấp a ấp úng, nửa ngày mới thốt ra một câu, "Em đi vệ sinh rồi, không biết."Không ai muốn đắc tội với Đường Dao cả.Giáo viên thở dài, lộ ra vẻ mặt có chút bất lực.Cô ấy bảo lớp trưởng đưa Biên Yếm đến phòng y tế, sau đó mới bắt đầu tiết học.Chuyện này mấy ngày sau, Đường Dao và Biên Yếm có một khoảng thời gian sóng yên biển lặng.Giống như mọi chuyện đều đã qua.Vừa hay lại đến kỳ thi giữa kỳ, tôi bận rộn chuẩn bị, căn bản không có thời gian ý đến hai người họ.Mà tôi và Hạ Đình Chu dường như ngày càng có nhiều chủ đề chung.Tôi ngạc nhiên phát hiện ra, lúc tôi học tiểu học, thậm chí đã từng đến khu nhà giàu mà Hạ Đình Chu ở.Lúc đó có một thương nhân giàu có đã quyên góp cho chúng tôi một khoản tiền lớn.Ông ấy đã già, không có con cái, tâm nguyện duy nhất là có những đứa trẻ có thể thường xuyên đến thăm ông ấy.Một năm trước khi ông ấy qua đời, chúng tôi hầu như tháng nào cũng đến một lần, có lúc hát cho ông ấy nghe, chuyện, có lúc chỉ đơn giản là ngồi đó yên lặng nghe ông ấy kể chuyện ngày xưa.Lúc tôi biết sự trùng hợp này, đang đẩy xe lăn của Hạ Đình Chu đi qua hành lang.Từ lúc đầu lạnh nhạt xa cách, đến bây giờ ngầm đồng ý cho tôi đưa cậu ấy đi khắp nơi trong trường.Tâm trạng tốt, còn để tôi đẩy cậu ấy chạy nước rút nhanh trên sân thể dục, quan hệ giữa chúng tôi tiến triển cực nhanh.Tôi không khỏi cất cao giọng, hỏi: "Hạ Đình Chu, thật ra trước đây có khi chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy!"Cậu ấy không trả lời tôi.Mặc dù như , tôi nghĩ, cho dù trước đây chúng tôi có gặp nhau, qua nhiều năm như , nhất định cũng không còn nhớ nữa.
Bạn thấy sao?