Người Tình Stockholm – Chương 10

3Hai ngày sau, trợ lý của tôi mới tìm thấy tôi.Anh ta không liên lạc với tôi, điện thoại không thông, bất đắc dĩ, lái xe đến nhi viện.Viện trưởng lúc đó tưởng tôi không tạm biệt đã rời đi.Kết quả kiểm tra camera, phát hiện ra tôi trốn trong tủ quần áo của một đứa trẻ.Lúc đó tất cả mọi người đều chấn .Vấn đề tâm lý không ổn định của tôi không thể giấu nữa.Công ty đã mời cho tôi một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.Bà ấy là một chuyên gia sắp nghỉ hưu, giọng nhẹ nhàng dễ nghe, từng chút từng chút dẫn dắt tôi ra những chuyện trước đây.“Cho nên, là đã đặt Trì Hạ xuống đường cao tốc, đúng không?”“Đúng .” Tôi nhắm mắt lại, trong đầu như bị một cú búa tạ gõ vào, “Đường Dao thậm chí còn nhắc nhở tôi, chỗ đó không có camera, sẽ không ai thấy.”Nội tâm tôi như sóng biển dâng trào cảm hối hận và đau khổ.Muốn quay về quá khứ, muốn thay đổi tất cả.Nhưng bác sĩ vẫn không hề có ý trách móc tôi.Bà ấy chỉ hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ, tại sao mình lại khoan dung với Đường Dao như không?”“Cô ta bắt nạt , sỉ nhục , coi thường . Anh thực sự thích ta sao?”Tôi lắc đầu.Tôi không thể trả lời câu hỏi này.Rất lâu sau, tôi : “Tôi chỉ hy vọng ta đối xử tốt với tôi hơn một chút.”“Có lẽ chỉ là gửi gắm cảm của mình cho người khác lên người ta.” Bác sĩ rót cho tôi một cốc nước ấm, “Sự thiếu thốn thương của cha mẹ từ nhỏ khiến luôn cảm thấy cuộc đời mình thiếu mất một mảnh ghép, có lẽ sự xuất hiện của Đường Dao chỉ là khiến nhớ lại khoảng thời gian đen tối nhất đó.”“Cô ta khiến cuộc đời trở nên tàn tạ như , đôi khi cũng cho một chút ngọt ngào. Chính là một chút ân huệ đối với người bình thường căn bản không đáng nhắc tới, dưới sự đau khổ mà ta ban cho, nó lại phóng đại lên rất nhiều.”“Nhưng đã quên mất, luôn ở bên cạnh , giúp trưởng thành, chưa bao giờ nỡ tổn thương một chút.”“Biên Yếm, phải học cách thương. Đừng bị PUA nữa.”4Tôi đến biệt thự, phát hiện Đường Dao đã quay lại.Cô ta nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, thấy tôi vào cửa, liền đứng dậy, ôm lấy cổ tôi.“Biên Yếm, về rồi à! Nghe đến bệnh viện?”Trong biệt thự thiếu mất thứ gì đó.Tôi đẩy ta ra.“Đồ của Trì Hạ đâu?” Tôi quát lớn.Cô ta không để ý.“Đồ của người chết, còn giữ lại gì? Thật xui xẻo!”Tôi gần như phát điên.Đó là những ký ức cuối cùng của tôi về Trì Hạ, ta lại vứt bỏ chúng.Tôi run rẩy, đột ngột tát Đường Dao một cái.Cô ta trợn mắt tôi.Từ từ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ quái dị.“Biên Yếm, thật ghê tởm.”“Anh biết hôm nay tôi phát hiện ra cái gì trong ngăn bàn của không? Thư Hạ Đình Chu viết cho Trì Hạ hồi cấp ba.”“Hóa ra hai người họ quen nhau từ hồi tiểu học, nếu không phải tại , có lẽ Trì Hạ đã sớm ở bên Hạ Đình Chu rồi! Là , là đã giấu thư của Hạ Đình Chu, khiến cậu ta tưởng rằng Trì Hạ căn bản không nhớ cậu ta, cũng không thích cậu ta!”“Nếu hai người họ ở bên nhau, Trì Hạ còn c.h.ế.t không?”Đường Dao luôn có thể chuẩn xác đ.â.m trúng chỗ đau của tôi như .Đúng , cho cùng, là tôi đã c.h.ế.t Trì Hạ.Đường Dao từng bước từng bước tiến lại gần tôi.Tay ta từ từ vuốt ve mặt tôi, sau đó dừng lại ở cổ họng tôi, nhẹ nhàng bóp chặt.“Thừa nhận đi, Biên Yếm, chúng ta mới là trời sinh một đôi.” Giọng của ta mang theo sự dụ hoặc trầm thấp, “Tôi là kẻ biến thái, là đồ đê tiện, có xuống địa ngục, cũng là hai chúng ta cùng xuống.”“Hạ Hạ của thuần khiết vô tội, hãy để ấy lên thiên đường đi.”Cô ta kiễng chân lên, như muốn hôn tôi.Đúng , một người độc ác, tâm cơ, lại tràn đầy dục vọng như .Chúng ta nên cùng chết.Tôi mở ngăn kéo bàn, lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục.Trong một bữa tiệc rượu, một lãnh đạo cấp cao của công ty đối thủ muốn sỉ nhục Trì Hạ, lúc đó tôi đã cầm chai rượu đập vào đầu hắn.Nhưng tôi vẫn không thể yên tâm.Vì tôi đã mua một khẩu súng, nếu lỡ như chuyện như xảy ra lần nữa, tôi hy vọng Trì Hạ không bị tổn thương một chút nào.“Đường Dao, một người phụ nữ ti tiện tàn nhẫn như , sẽ không có ai thích đâu.” Tôi dí s.ú.n.g vào n.g.ự.c ta, bóp cò.Cô ta không thể tin tôi.Máu chảy ướt đẫm người tôi.Viên đạn cuối cùng.Tôi giữ lại cho chính mình. 

Hoàn toàn văn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...