03
Tôi quyết định sẽ chia tay với Minh Tịnh vào tuần sau.
Bởi vì thứ Sáu tuần này, bố mẹ tôi sẽ đến.
Tôi không muốn lớn chuyện, dù sao chuyện của tôi và Minh Tịnh, cả hai bên gia đình đều rất ủng hộ, ai cũng mong chờ uống rượu mừng của chúng tôi.
Đúng như ấy , chia tay, tuyệt giao hay không mặt nhau là chuyện của trẻ con. Thế giới của người lớn là phải giữ thể diện cho nhau.
Những ngày tiếp theo, Minh Tịnh lại càng dịu dàng với tôi.
Anh kiên trì mang hoa và quà tặng tôi, mỗi ngày đều đưa đón tôi đi . Dù tôi thờ ơ, vẫn chủ tìm chuyện để , cố gắng dịu bầu không khí. Anh thậm chí còn hẹn tôi, khi bố mẹ đến sẽ cùng nhau đi xem vở kịch mà tôi thích nhất.
Nhưng đến cuối cùng, người đón bố mẹ chỉ có mình tôi.
Anh dữ liệu thí nghiệm gặp vấn đề, phải mất chút thời gian xử lý, đảm bảo sẽ đến kịp buổi tối, bảo tôi đưa bố mẹ đến nhà hàng đã đặt trước.
Kết quả là, ngay cả khi bố mẹ đã cùng tôi xem xong vở kịch, vẫn không xuất hiện.
Mẹ tôi đỡ lời giúp , nắm tay tôi nhẹ nhàng an ủi:
“Chắc là Minh Tịnh bận không dứt ra , chuyện bất ngờ thì ai cũng có, con đừng giận ấy. Dù sao lần này bố mẹ cũng ở lại thêm vài ngày…”
Bố tôi cũng gật đầu phụ họa.
Tôi nhạt, không biết có nên hay không.
Bởi vì ngay trước đó, tôi vừa lướt thấy bài đăng của Lý Thi Dao trên WeChat.
Cô ấy đăng một tấm ảnh selfie trong khách sạn với dòng trạng thái: “May mắn có , mỗi lần có chuyện, đều kịp thời đến bên em.”
Trong nền bức ảnh, có một bóng dáng cao lớn.
Tôi nhận ra – đó là Minh Tịnh.
Nực sao.
Anh để tôi và bố mẹ chờ cả buổi tối, chỉ để ở bên cũ?
…
Sau bữa ăn, tôi đưa bố mẹ về khách sạn, rồi bắt taxi đến vị trí trong bài đăng của Lý Thi Dao.
Khi Minh Tịnh mở cửa và thấy tôi, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên, rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nhẹ nhàng mời tôi vào:
“Sao em lại đến đây? Anh còn định giới thiệu em với Thi Dao.”
Anh vòng tay ôm eo tôi. Khi bước vào, tôi nhận ra không chỉ có Lý Thi Dao mà còn có vài nghiên cứu sinh của .
Khi họ thấy tôi, vẻ mặt ai nấy đều có chút kỳ lạ.
Minh Tịnh không thích tôi đến trường tìm , vì luôn phải tách biệt công việc và chuyện cá nhân.
Trong số các nghiên cứu sinh của , chỉ có một người từng đến nhà tôi để đưa tài liệu, cậu ta nhận ra tôi.
“Đây là sư mẫu ạ?”
Cậu ấy tôi chằm chằm, biểu cảm đầy khó hiểu, vô thức liếc Lý Thi Dao, như thể muốn gì đó lại thôi.
Lý Thi Dao là người mở lời trước.
“Em là Khả Khả em đúng không? Chị từng thấy ảnh em trong điện thoại của Minh Tịnh, hai bím tóc nhỏ, dễ thương lắm. Không ngờ giờ đã lớn thế này rồi…”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lý Thi Dao ngoài đời.
Cô ấy trông giống hệt trong ảnh, dịu dàng và điềm tĩnh.
Cô ấy bước tới nắm tay tôi, vẻ mặt nhiệt :
“Em ngoài đời cũng xinh như trong ảnh . Bảo sao Minh Tịnh lúc nào cũng giữ rịt không chịu dẫn em ra mắt bọn chị. Em không biết đâu, vì có em thanh mai trúc mã như em, ấy bị bọn chị trêu không ít đâu…”
“Nhỏ tuổi thế mà cũng ra tay , không phải cầm thú sao?”
Cô ấy giả vờ khinh bỉ, nhẹ vào ngực Minh Tịnh, tác thuần thục và tự nhiên, như thể đã vô số lần.
Tôi mà không nhịn , hỏi:
“Minh Tịnh, đây là cái gọi là bận đến mức không gặp bố mẹ em sao?”
Khi con người đạt đến cực hạn của sự thất vọng, hóa ra thực sự sẽ bật .
Tôi rút tay ra khỏi tay Lý Thi Dao.
Bầu không khí chùng xuống.
Minh Tịnh mấp máy môi, vẻ mặt có chút chột dạ.
Vẫn là Lý Thi Dao lên tiếng trước, ấy áy náy:
“Xin lỗi em nhé, chị cũng mới biết tối nay Minh Tịnh có hẹn với bố mẹ em. Do dữ liệu đột nhiên xảy ra lỗi, chị mới nhờ ấy dẫn cả nhóm đến giúp xử lý.”
“Hay là ngày mai, chị mời bố mẹ em ăn cơm, coi như xin lỗi không?”
Cô ấy năng không chê vào đâu , thái độ lại chân thành.
Không thể bắt bẻ.
Chỉ là, tôi và trai gặp bố mẹ, có cần ấy tham gia không?
Nhưng chưa kịp từ chối, Minh Tịnh đã lên tiếng:
“Khả Khả không phải người nhỏ mọn… Hơn nữa, hôm nay là huống đặc biệt. Thi Dao vừa về nước, nếu dữ liệu này hỏng, công việc của ấy cũng chẳng giữ .”
Anh cúi đầu với tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như thường, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngày mai sẽ xin lỗi bác trai bác . Dù sao mai chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau, không em?”
Đây là lần đầu tiên mời tôi tham gia buổi gặp mặt bè của .
Thì ra, để hòa nhập vào vòng tròn xã giao của , chỉ cần một câu là đủ.
Vậy mà tôi đã đợi suốt bao năm.
Nhưng bây giờ… tôi không muốn nữa.
“Không cần đâu, em đến để chia tay.”
04
Minh Tịnh không ăn bữa khuya.
Trên đường về, hiếm khi tỏ ra lạnh nhạt.
“Khả Khả, hôm nay em thật sự quá không hiểu chuyện. Học trò của còn ở đó, em loạn như trước mặt mọi người, trông ra thể thống gì?”
Vừa vào nhà, liền trách móc tôi.
Tôi ngồi xuống sofa, lồng ngực phập phồng vì giận dữ, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Rất lâu sau, mới mệt mỏi xoa thái dương, tiếp tục :
“Em học trò của em thế nào đây? Họ sẽ không nghĩ và Thi Dao có vấn đề, mà chỉ cảm thấy em vô lý, nghĩ rằng em sự vì không dẫn em đi gặp bè. Em trẻ con như , sao có thể yên tâm dẫn em theo chứ…”
“Minh Tịnh.”
Tôi cắt ngang lời .
Khi còn đang suy nghĩ sao để dạy dỗ tôi, tôi đã thu dọn xong hành lý, đứng ở cửa ra vào phòng khách, bình tĩnh :
“Em không quan tâm họ nghĩ gì, dù sao sau này cũng chẳng có liên quan gì nữa.”
“Phó Khả.”
Thấy tôi thực sự nghiêm túc, Minh Tịnh cuối cùng cũng nổi giận, đứng bật dậy, sải bước lớn về phía tôi, lần đầu to giọng:
“Chỉ vì thất hẹn buổi gặp mặt tối nay, mà em đòi chia tay sao?”
Tôi bình thản gật đầu:
“Ừ, chỉ vì chuyện này.”
Hơn nữa… lẽ ra em nên chia tay từ lâu rồi.
Từ lúc Lý Thi Dao gọi cuộc điện thoại quốc tế đầu tiên.
Từ lúc em thấy hai người họ theo dõi nhau trên mọi tài khoản.
Từ lúc em phát hiện họ vẫn dùng ảnh đại diện đôi.
Dù cách nhau cả đại dương, điều đó cũng không hề ngăn cản mối quan hệ ba năm của em và Minh Tịnh, khi có thêm một cái bóng tên là Lý Thi Dao.
Có lẽ không ngờ tôi sẽ trả lời như , Minh Tịnh hiếm khi lặng thinh, không nên lời.
Anh mím môi:
“Khả Khả, chuyện của Thi Dao, không muốn giải thích thêm nữa. Thế này đi, hứa với em, từ nay sẽ giữ khoảng cách với ấy, dẫn em theo mọi cuộc tụ họp. Được không?”
Nghe , tôi thực sự muốn bật .
Đàn ông thực ra hiểu rất rõ.
Anh biết tôi để ý việc quá thân thiết với Lý Thi Dao, biết tôi khó chịu vì không hòa nhập vào nhóm của , và hiểu vì sao tôi giận.
Chỉ là không quan tâm.
Anh nghĩ tôi chỉ là đứa trẻ, dỗ dành một chút là .
Dù là bây giờ, vẫn cho rằng, việc tôi căng chỉ là một cách để tranh giành sự ý của .
Không thể chịu đựng thêm, tôi giơ tay, tát mạnh một cái.
“Anh muốn dẫn ai thì dẫn, em không cần.”
Bạn thấy sao?