Sau khi tin tức lan truyền, các cổ đông lập tức kéo đến phản đối, sợ rằng mối quan hệ giữa tôi và Lâm Hiểu Hiểu rạn nứt sẽ khiến cổ phần trong tay họ mất giá trị.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một kẻ ăn bám, dựa vào Lâm Hiểu Hiểu để tiến thân, chẳng có tài cán gì.
Nhưng họ đâu biết rằng, toàn bộ việc vận hành công ty đều do tôi đảm trách.
Chỉ vì sức khỏe từ nhỏ không tốt, tôi cũng không thích tham gia vào những buổi tiệc tẻ nhạt, nên tất cả đều lấy danh nghĩa Lâm Hiểu Hiểu.
Lật lại điện thoại, tôi mới nhận ra mấy tháng gần đây, số lần tôi và Lâm Hiểu Hiểu nhắn tin với nhau ít đến đáng thương.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ rất lâu, ngón tay tôi dừng lại trên màn hình và soạn một tin nhắn giữ thể diện: "Rất cảm ơn mọi người quan tâm, sức khỏe tôi đã ổn định, hôn lễ sẽ tổ chức vào một ngày khác."
Tin nhắn vừa gửi đi, ngay lập tức nhận hàng loạt bình luận: “Anh Chí Thành nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, bọn em vẫn đang chờ .”
“Biết ngay mà, sao một tên thư ký có thể cướp Chủ tịch Lâm cơ chứ?”
Mọi người thi nhau chỉ trích hành không đúng mực của Bạch Đình Phong trong hôn lễ.
Tôi cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.
Nhưng chỉ vài phút sau, Lâm Hiểu Hiểu mở livestream để lên tiếng rõ.
Trước ống kính, ta mỉm thú nhận: “Bạch Đình Phong quả thật đang ở bên tôi.”
“Hôn lễ sao? Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Hiện tại sức khỏe của Đình Phong không tốt, tôi cần phải chăm sóc cậu ấy. Có lẽ, hôn lễ với Thẩm Chí Thành sẽ phải hoãn lại.”
Một lần nữa, vì Bạch Đình Phong, ta lại đẩy tôi vào tâm điểm chỉ trích.
Có người bình luận dưới livestream: “Chị Lâm, chị đừng . Ai đã ở bên chị suốt những ngày tháng khó khăn, chị phải hiểu rõ chứ. Chị hãy tỉnh táo lại đi!”
Nhưng ta chẳng buồn để ý.
Ngược lại, còn : “Dù thế nào, Thẩm Chí Thành cũng sẽ không rời bỏ tôi.”
Trong khoảng thời gian Lâm Hiểu Hiểu ở bên Bạch Đình Phong, trạng sức khỏe của tôi ngày càng tệ hơn.
Ban đầu, tôi vẫn gọi điện cho ta.
Nhưng lần nào ta cũng nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Thẩm Chí Thành, đừng chơi mấy trò này nữa, vô nghĩa lắm.”
“Đừng ồn nữa, Đình Phong thực sự cần chăm sóc.”
“Anh không thể rộng lượng một chút sao?”
Người của Lâm Hiểu Hiểu cướp đi vị hôn thê của tôi, lại còn bắt tôi phải rộng lượng?
Nhưng dù tôi có lý lẽ thế nào, ta cũng chẳng buồn nghe.
Cuối cùng, tôi chỉ biết gượng và tắt máy.
Số lượng thuốc tôi phải uống ngày một tăng.
Lần nào đi khám, bác sĩ cũng hỏi: “Người nhà đâu? Với trạng hiện tại, cần có người thân chăm sóc.”
Tôi chỉ biết đứng đờ ra, không một lời.
Trước đây, mẹ là người thân của tôi. Nhưng sau khi gia đình sản, bà đã tái hôn với một người đàn ông giàu có và chưa từng quay lại.
Sau đó, Lâm Hiểu Hiểu trở thành người thân của tôi. Nhưng giờ đây, ta cũng rời bỏ tôi để đi theo người khác.
Tôi không còn người thân nữa. Vậy tôi phải sao?
Tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình.
Cho đến khi đến bệnh viện thay băng ở chân, tôi cờ thấy Bạch Đình Phong cũng ở đó.
Cậu ta rất tươi, hoàn toàn không giống một người mấy ngày trước còn kêu rằng mình sắp chết.
Bên cạnh cậu ta là một người phụ nữ mang túi vải hoa.
Họ trò chuyện vui vẻ, trông có vẻ rất hạnh phúc.
Tôi gần như không dám tin vào mắt mình.
Người đó… giống như mẹ của tôi.
Nhưng sao bà ta lại đứng cạnh Bạch Đình Phong?
5
Tôi lê chân bị thương bước tới, cố gắng lại gần để rõ hơn.
Người phụ nữ bỗng đổi sắc mặt, hét lên the thé: "Anh còn tới đây gì? Còn muốn Tiểu Phong nhà chúng tôi lần nữa sao?"
Tôi như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ.
Mẹ tôi... bà không còn nhận ra tôi nữa.
Bạch Đình Phong trốn sau lưng bà ta, tỏ vẻ oan ức: "Mẹ, sao ta lại đến đây?"
Nghe thấy lời đó, người phụ nữ lập tức xông tới đẩy tôi ngã xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa: "Thật chưa từng thấy ai như thế này, bắt nạt người dân nghèo chúng tôi đến mức này rồi sao?"
Bạn thấy sao?