Dù biết tôi là con ruột của mình, còn Bạch Đình Phong chỉ là con riêng không cùng huyết thống, bà ta vẫn chọn đứng về phía cậu ta.
Tôi đã hiểu, trên thế giới này, chẳng ai chọn tôi một cách chắc chắn.
Nhưng, mẹ ơi, nếu mẹ không con, sao mẹ lại sinh con ra?
11
Nhìn thấy cảnh bà ta quỳ xuống cầu xin tôi, cảm trong lòng tôi không hề dao .
Bạch Đình Phong như bị kích mạnh, cậu ta gào thét lớn, sau đó ném mạnh con dao gọt hoa quả về phía tôi.
Giọng điên cuồng vang lên: “Đi chết đi!”
Chưa kịp để tôi phản ứng, đã có một vòng tay ấm áp và lo lắng ôm lấy tôi.
Lâm Hiểu Hiểu ôm chặt lấy tôi, chắn trước người tôi.
Con dao sượt qua cánh tay ta, để lại một vết rạch sâu không hề nhẹ.
Mặc cho cơn đau truyền tới, ta vội vàng kiểm tra khắp người tôi, xác nhận tôi không bị thương mới thở phào: “Chí Thành, không sao chứ? Có em ở đây, em sẽ không để bị tổn thương đâu.”
Lâm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng an ủi tôi, ánh mắt ta đầy đau xót, sau đó mạnh mẽ đẩy Bạch Đình Phong ra xa, sợ cậu ta sẽ tổn thương tôi thêm lần nữa.
Đám bảo vệ lập tức xông vào, bắt giữ cả Bạch Đình Phong và mẹ tôi.
Trước khi bị đưa đi, Bạch Đình Phong vẫn không cam lòng hét lên: “Tôi không gì sai cả! Lâm Hiểu Hiểu, tôi chỉ là chị quá mà thôi!”
“Chúng ta không phải đã từng nhau sao? Hãy tự hỏi lòng mình đi, lúc rời khỏi lễ cưới cùng em, chẳng lẽ chị không hề rung dù chỉ một chút?”
“Lâm Hiểu Hiểu, chị đi chứ…”
Cơn giận của Lâm Hiểu Hiểu bộc phát, ta không nhịn mà tát cậu ta một cái.
“Câm miệng! Lúc đó tôi đúng là bị ma quỷ ám ảnh mà.”
“Từ đầu tới cuối, người tôi thích chỉ có Thẩm Chí Thành mà thôi.”
Bạch Đình Phong như bị rút cạn sức lực, không thể tin nổi ta.
Dưới mệnh lệnh của Lâm Hiểu Hiểu, bảo vệ gần như kéo lê cậu ta và mẹ tôi ra khỏi con đường rải đá thô ráp.
Lâm Hiểu Hiểu có lẽ nghĩ rằng tất cả những việc ta sẽ khiến tôi cảm thấy hả hê, liệu điều đó có nghĩa là tôi phải chấp nhận mọi thứ sao?
Tôi vết thương trên tay Lâm Hiểu Hiểu, sau đó đẩy ta ra: “Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng chẳng phải rõ ràng rồi sao? Giờ không cần phải giả vờ thật lòng đến thế đâu.”
Biểu cảm của ta lập tức cứng đờ, nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc.
“Chí Thành, đang gì …”
Tôi mỉm , cắt ngang lời ta: “Tôi không bị mất trí nhớ, biết điều đó từ lâu rồi, đúng không?”
“Đừng tự lừa mình dối người nữa, như chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
“Cô nghĩ xem, tôi là một người đàn ông trưởng thành, nếu thực sự muốn rời khỏi đây, liệu công phu ba chân mèo của có giữ nổi tôi không?”
“À, đúng rồi, cảnh sát sắp tới rồi đấy, khoản tiền lớn bị thiếu hụt trong công ty đã bù vào chưa?”
Cô ta run rẩy lùi lại một bước, đôi môi mấp máy mãi không lời nào.
Tiếng còi cảnh sát vang lên.
Lâm Hiểu Hiểu cam chịu, đưa tay ra để bị còng lại.
Trước khi bị đưa đi, ta để lại một câu: “Thẩm Chí Thành, đây là món nợ em phải trả , em cam tâm nguyện.”
Tôi thẳng vào ta, phản bác lại: “Không, đây là món nợ nợ chính mình. Là đã phản bội những ước mơ thuở ban đầu của mình.”
“Chính tự sa ngã, cuối cùng mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.”
Tôi vốn không phải người rộng lượng.
Vậy nên trước khi ta vào tù, tôi nhất định phải rõ điều này:
Tất cả những gì ta đều vô nghĩa.
Tôi chưa từng mất trí nhớ.
“Tôi đã từng , rất . Nhưng chính tay đã bóp nát những ảo tưởng của tôi.”
“Lúc kiên quyết rời bỏ tôi để chạy đến với Bạch Đình Phong, trong lòng nghĩ đến ai?”
“Tôi không cần lời xin lỗi của , nó chẳng có chút giá trị nào với tôi cả. Điều tôi muốn là phải chịu đau khổ gấp bội, tổn thương gấp bội.”
Sắc mặt Lâm Hiểu Hiểu trắng bệch, thân hình ta loạng choạng như sắp ngã.
(Câu chuyện kết thúc)
Bạn thấy sao?