Người Tình Nhỏ Bé – Chương 5

17

Lúc về đến nhà, trời đã tối đen.

Khi tôi và Tần Tiêu bước xuống xe, trên cổ tôi vẫn còn vệt đỏ đầy kích thích.

Lưng cậu ấy chắc cũng đầy vết cào của tôi rồi.

Trẻ trung đúng là… không biết mệt.

Đang định lên lầu, tôi bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt.

Là Phí Ngôn Chi.

Thấy tôi, sắc mặt ta không tốt.

Khác xa hình ảnh phong độ ngày trước, giờ ta toát lên vẻ mệt mỏi, tiều tụy.

Khi xưa, tôi đã cùng ta dựng Phí Thị.

Khi công ty đi vào ổn định, tôi vì sức khỏe không tốt nên phải từ chức, ở nhà nghỉ ngơi.

Ai ngờ chỉ vài tháng sau, Phí Ngôn Chi đã ngoại .

Lúc ly hôn, tôi lấy đi một nửa tài sản thuộc về nhà họ Thẩm, những thứ vốn dĩ là của tôi.

Ngày ta kết hôn, tôi cho phát những bức ảnh và tin nhắn mà Thẩm Niệm từng gửi riêng cho tôi suốt mấy năm qua ngay tại lễ cưới.

Không ít khách hàng của Phí Ngôn Chi và những người có tiếng tăm trong giới, bao gồm cả học mà Thẩm Niệm mời đến vì sĩ diện, đều thấy hết.

Biết rõ là tiểu tam mà còn muốn dễ dàng ngồi lên vị trí chính thức sao?

Dù tôi đã không còn quan tâm đến Phí Ngôn Chi, không có nghĩa tôi là thánh nhân.

Sau khi ly hôn, tôi mở một công ty mới, dù hiện tại chỉ là khởi đầu, với kỹ năng và hiểu biết trong ngành của mình, công ty đã đi vào guồng.

Chúng tôi vẫn hoạt cùng lĩnh vực, đều ở thành phố A.

Nên không lạ khi tôi nghe nhiều tin về Phí Ngôn Chi.

Sau khi kết hôn, Thẩm Niệm lấy cớ mang thai cần chăm sóc, đón cả ba mẹ về sống chung trong biệt thự.

Nghe gần đây, ba Thẩm Niệm còn đem hết đồng hồ quý giá của Phí Ngôn Chi đi biếu họ hàng, bè.

Vì chuyện đó mà Phí Ngôn Chi cãi nhau với Thẩm Niệm.

Nhưng ta lại trách ta rằng đã đưa cho tôi nửa gia sản rồi, ba ta lấy vài chiếc đồng hồ thì có gì to tát.

Hai người cãi vã không dứt.

Chắc còn nhiều chuyện tôi không biết, nghe thân kể, tôi chỉ mỉm không gì thêm.

Dù sao thì tất cả đã chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

“Hi Hi.”

Giọng ta có chút khàn khàn.

“Anh hối hận rồi.

“Đứa bé của Thẩm Niệm không phải con , ta cố ý tìm người để có thai, ép phải kết hôn. Giờ đã ly hôn với ta. Anh không bận tâm về quá khứ của em với Tần Tiêu, chúng ta có thể lại từ đầu không?

“Chúng ta… sống những ngày thật hạnh phúc.

“Dạo này, đầu chỉ toàn nghĩ về quá khứ của chúng ta. Em còn nhớ không? Em từng thích ăn hoành thánh ở cổng trường nhất, mình quay lại đó không?”

Tôi suýt bật vì tức giận.

“Dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ quay lại với ?

“Phí Ngôn Chi, khi ngoại , có từng nghĩ đến bảy năm của chúng ta không?”

Anh không gì, mắt đỏ hoe.

“Anh chỉ nhất thời muốn tìm cảm giác mới lạ thôi, người từ đầu đến cuối vẫn là em.”

Tôi ta đầy chán ghét.

“Thôi đi!”

Tần Tiêu bên cạnh vòng tay ôm lấy eo tôi.

“Xin lỗi nhé, giờ ấy là của tôi rồi.”

Mặt Phí Ngôn Chi đỏ bừng, tức giận chằm chằm Tần Tiêu: “Cậu không biết xấu hổ.”

Tần Tiêu nhún vai.

“Thì ai bảo chị cho em cơ hội chứ?”

Mặt Phí Ngôn Chi tái nhợt.

“Hi Hi, biết là đã sai, đã phụ lòng em.

“Nhưng… chúng ta thực sự không thể bắt đầu lại sao?

“Anh đã điều tra về thân phận của cậu ta, em nghĩ gia đình họ Tần thật sự sẽ chấp nhận em sao?”

Tôi ngắt lời .

“Những điều đó không liên quan đến nữa.

“Phí Ngôn Chi, dù thế nào, tương lai của tôi cũng sẽ không còn có .”

Nói xong, tôi nắm tay Tần Tiêu đi vào trong.

18

Sau khi Phí Ngôn Chi ly hôn với Thẩm Niệm, ta vẫn thường xuyên mang gia đình đến quấy rối.

Để tránh mặt ta, Phí Ngôn Chi phải đến chi nhánh ở nước ngoài việc nửa năm.

Mọi người đều rằng Phí Ngôn Chi mắt kém, vì một người như thế mà ngoại .

Cũng có người nhiều chuyện hỏi tôi: “Giang tiểu thư, đẹp như , chắc là Phí tổng mắt có vấn đề mới dám ly hôn với .”

Tôi không đáp lại.

Lúc này, công ty của tôi đã đi vào ổn định, có thể sánh ngang với thời kỳ đỉnh cao của Phí Thị.

Về đến nhà, tôi bất ngờ thấy trong túi áo khoác của Tần Tiêu một chiếc nhẫn kim cương.

Hộp nhung dường như đã cầm vuốt nhiều lần, để lại dấu vết trên bề mặt.

Tôi khẽ .

Tôi không có ý định vì sợ hãi mà từ bỏ hạnh phúc.

Tối hôm đó, khi Tần Tiêu trong cơn cuồng nhiệt thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay tôi, mắt cậu thoáng qua một tia vui mừng, đôi mắt bỗng trở nên ươn ướt.

“Vợ ơi, chị ơi, cưng à.”

Cậu ấy vừa thì thầm vừa trao cho tôi một nụ hôn nồng nhiệt.

Khi gia đình và bè của Tần Tiêu biết chuyện, họ chẳng gì.

Dù sao thì mù quáng của Tần Tiêu cũng đã nổi tiếng từ lâu, bị rằng cậu ấy giành vị trí bằng cách tranh đoạt không ngừng.

19

Ngày tôi và Tần Tiêu kết hôn.

Tôi nhận một món quà ẩn danh.

Là một lọ đom đóm giả và một giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản.

Trên đó viết hai chữ: “Của hồi môn.”

Cậu thiếu niên đã từng cùng tôi ngắm đom đóm vào mùa hè năm mười bảy tuổi đã không còn nữa.

Người học từng là cầu nối giữa tôi và Phí Ngôn Chi giúp chuyển đồ cho tôi.

Anh ta ngập ngừng, rồi :

“Anh ấy ở nước ngoài ngày nào cũng ôm ảnh của cậu mà uống rượu, nghe tin cậu sắp kết hôn, suýt nữa thì gặp tai nạn xe.”

Tôi bảo cậu ta trả lại tất cả.

Đời này không còn ràng buộc mới là tốt nhất.

Tần Tiêu bên cạnh trông đầy vẻ ghen tuông: “Chị ơi, em cũng có quà cho chị, nhiều hơn của ta đấy.”

Nói rồi, luật sư của cậu ấy đưa cho tôi một đống giấy tờ chuyển nhượng và chứng nhận tài sản.

Tất cả đều đứng tên cậu ấy, bao gồm cả ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Tần.

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, ép tôi ký vào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...