15
Tai của Cố Kinh Tắc đã sửa lại, giờ không còn dấu vết từng bị cắn.
“Đây đều là những hình ảnh quý giá, ghi lại tuổi trẻ tươi đẹp của chúng tôi.
“Tôi thường lấy ra xem lại, không kìm muốn chia sẻ với .”
Hắn đúng là một tên bệnh hoạn.
Toàn bộ con người Cố Kinh Tắc trông như đã bị rút sạch vì rượu chè sắc dục, mang theo một thứ mùi mẫn thối rữa.
“Ai có thể ngờ, thằng nhóc từng bị tôi bắt nạt năm nào giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung của tôi.”
Mấy năm nay, Chu Thâm Phi luôn không ngại thủ đoạn để cướp hết việc ăn của Cố Kinh Tắc, sắp xếp để tài sản của nhà họ Cố rơi vào cảnh sụt giảm, giá cổ phiếu lao dốc.
Chàng thái tử Bắc Kinh kiêu ngạo ngày nào, giờ đây chỉ còn là con chó rơi xuống nước, bề ngoài mạnh mẽ bên trong rệu rã.
Cố Kinh Tắc đang ở bờ vực sản, Chu Thâm Phi thì đang dọn sạch chiến trường, thu thập chứng cứ phạm tội của hắn để tống hắn vào tù ngồi máy khâu.
Tôi lau nước mắt, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh:
“Anh tìm tôi, muốn gì?”
“Tôi vẫn chưa ly hôn với Trương Quý Nhiễm, giúp tôi kéo ta ra khỏi Tiểu Viện. Giúp tôi, cũng là giúp chính , chẳng phải cũng không muốn ta ở bên Chu Thâm Phi sao?”
Tôi phân tích: “Hai người kết hôn bao lâu nay, trong tay ta nắm giữ điểm yếu chí mạng của đúng không?”
Sắc mặt của Cố Kinh Tắc biến đổi.
Tôi đoán đúng rồi.
Cố Kinh Tắc mở hộp trang sức: “Đây là chiếc vòng ngọc đế vương gia truyền, giá thị trường hơn mười triệu. Đưa Trương Quý Nhiễm về cho tôi, nó sẽ là của .”
“Xem ra thật sự hết tiền rồi, phải lấy bảo vật gia truyền ra để hối lộ tôi.”
Đột nhiên, tôi thay đổi sắc mặt, cầm chiếc gạt tàn trên bàn và lao về phía hắn với vẻ hung dữ.
Phản ứng đầu tiên của Cố Kinh Tắc là ôm chặt lấy chiếc vòng ngọc.
Nhìn phản ứng này thì có mang Trương Quý Nhiễm tới hắn cũng sẽ chẳng đưa vòng ngọc cho tôi.
Tôi đập mạnh chiếc gạt tàn vào đầu hắn, máu lập tức tuôn ra.
“Hahaha…”
Tôi điên dại, gương mặt dữ tợn.
Cố Kinh Tắc sợ hãi tôi:
“Dừng… dừng lại!”
“Mười triệu thì ít quá, muốn tôi phản bội Chu Thâm Phi phải cần một trăm tỷ!”
Bốp! Bốp! Bốp!
Tôi liên tục đập thêm vài cái.
Cả chiếc gạt tàn và tay tôi đều dính máu của Cố Kinh Tắc.
“Chậc, dơ quá!”
Cố Kinh Tắc ngất đi, vẫn như kẻ keo kiệt ôm chặt hộp trang sức.
Hừ, hắn từng người nghèo coi tiền còn quan trọng hơn mạng sống, giờ thì đúng là nghiệp quật rồi.
Trong phòng họp không có camera.
Tôi xé rách áo, nhòe son, rồi khóc lóc gọi cảnh sát: “Có người… có ý định xâm tôi, tôi đã dùng gạt tàn đập ngất hắn…”
16
Tôi và Cố Kinh Tắc mỗi bên đều có lý lẽ riêng, cuối cùng đạt hòa giải.
Chu Thâm Phi vội vã quay về trong đêm.
Khi bước vào nhà, mang theo hơi lạnh của gió, tôi đang ngồi co ro trên ghế lười, mặt đỏ bừng vì đang xem… một bộ phim hơi mặn.
Quá xấu hổ…
Chu Thâm Phi nắm lấy vai tôi, quan sát từ trên xuống dưới: “Em có bị thương ở đâu không?”
“Em không sao… chỉ là Cố Kinh Tắc mới là người thê thảm.”
Chu Thâm Phi kéo tôi vào lòng, nhịp tim đập nhanh.
Tôi lén tìm điều khiển tắt bộ phim nhỏ đầy xấu hổ, cuối cùng âm thanh đáng xấu hổ ấy cũng chấm dứt.
Tôi ngẩng lên .
Khi tôi quen Chu Thâm Phi, đã là một ông lớn đỉnh cao, khí chất mạnh mẽ, tưởng chừng như không gì có thể vỡ.
Lúc này, hình ảnh khi còn là một thiếu niên bị bắt nạt không thể rời khỏi tâm trí tôi.
Khiến tôi đau lòng, chỉ muốn bảo vệ .
“Sao em lại tôi như đang một cún con tội nghiệp ? Cố Kinh Tắc gì với em à?”
“Hắn cho em xem… đoạn video ngày học trung học… lúc bị bọn chúng bắt nạt.”
Đôi mắt hơi đỏ, cơ thể khẽ run, hỏi: “Em thấy thương sao?”
“Thương , còn hơn thế, là ngưỡng mộ. Chu Thâm Phi, thật sự rất… rất giỏi.”
Tôi vuốt ve lưng , muốn xoa dịu những vết thương sâu kín trong tâm hồn .
Chúng tôi gần như cùng lúc : “Nếu khi mười tám tuổi, em đã có thể bảo vệ thì tốt biết bao.”
Tôi ngẩn người .
A b : “Em cũng rất giỏi, em .”
Tôi và Chu Thâm Phi chính là đôi bên cứu rỗi lẫn nhau.
Tôi tiến đến gần , định hôn .
Đột nhiên, Chu Thâm Phi đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Tôi hụt hẫng, nhào đầu vào ghế.
“Này, vất vả lắm mới hiểu lòng nhau, đi đâu ?”
Tôi lẩm bẩm: “Lửa vừa bị mồi lên mà.”
17
Tôi chạy theo ra ngoài.
Chu Thâm Phi giữa đêm khuya lại đến chỗ Trương Quý Nhiễm.
“Tôi không còn kiên nhẫn nữa, giao nộp chứng cứ tội ác của Cố Kinh Tắc ra đây.”
Trương Quý Nhiễm lo lắng : “Chứng cứ ở chỗ người thân cận của tôi, tôi vẫn chưa liên lạc với ấy…”
“Nếu thì chuyển ra khỏi Tiểu Viện đi.”
Trương Quý Nhiễm sợ hãi:
“Thâm Phi, nếu em ra ngoài, Cố Kinh Tắc sẽ nhốt em lại… hắn sẽ đánh chết em. Anh đã hứa che chở em, sao giờ lại thay đổi như …”
Cô ta liếc xéo tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
Tôi khoanh tay, giả lả với ta.
“Là vì ta! Chu Thâm Phi, sao cũng giống Cố Kinh Tắc, đều thay lòng đổi dạ! Nếu không nhờ năm đó tôi bỏ tiền chữa tai cho , đã…”
Chu Thâm Phi ngắt lời ta:
“Thứ nhất, tôi có lòng biết ơn với , chưa bao giờ . Cô không phải là bạch nguyệt quang tôi không thể có.
“Thứ hai, cho dù tôi có là kẻ điếc, tôi cũng sẽ từ đáy vực mà leo lên, bởi vì tôi nhất định phải trả thù Cố Kinh Tắc.
“Thứ ba, chút ơn nghĩa xưa kia, từ khi đẩy ấy xuống hồ, đã cạn kiệt rồi.
“Cô rõ chưa?”
Trương Quý Nhiễm ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt mất hồn, nước mắt lăn dài:
“Chứng cứ ở trong két an toàn của ngân hàng, mật mã là…”
Chu Thâm Phi đã có thông tin hắn muốn, quay lưng bước đi, dừng lại trước mặt tôi.
Tôi mỉm : “Đi đi, hoàn thành nốt mối thù cuối cùng của nhé!”
Chu Thâm Phi giữ lấy gáy tôi, hôn thật sâu.
Lâu sau, mới buông ra, rồi ra khỏi cửa.
Trương Quý Nhiễm ôm mặt, khóc nức nở: “Lúc mười tám tuổi, Cố Kinh Tắc từng tôi như mạng sống. Khi gặp tai nạn xe, hắn còn lao ra che chắn cho tôi không chút ngần ngại.
“Thế mà người sẵn sàng vì tôi mà chết ấy, sau khi cưới lại ngoại hết lần này đến lần khác. Khi cãi nhau, hắn kéo tôi lại trước gương, khinh bỉ tôi đã già.
“Tôi mang theo bằng chứng quay về Bắc Kinh, nghĩ rằng có thể nối lại cảm với Chu Thâm Phi… rốt cuộc vẫn chỉ là ảo vọng.
“Tôi đã cưới nhầm người, năm nay tôi ba mươi tư tuổi rồi, cuộc đời tôi coi như xong…”
“Sao mà xong ?”
Tôi hờ hững: “Chỉ cần chưa chết, thì đời đâu có tàn.
“Muốn tiền thì đi kiếm, muốn ăn ngon thì đi ăn, muốn ngủ với trai đẹp thì cứ ngủ.
“Đời người, dễ như trở bàn tay thôi mà.”
Trương Quý Nhiễm ngẩng lên tôi, thoáng ngẩn ra rồi bật : “Giờ tôi mới hiểu vì sao Chu Thâm Phi lại đến .”
Cô ấy lau nước mắt, đưa tay ra với tôi: “Chuyện trước đây thật xin lỗi. Giờ quen lại nhé, tôi là Trương Quý Nhiễm, người sắp bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi gạt tay ấy, kiêu ngạo : “Chậc, ai muốn quen chứ.”
“Chậc, đúng là không biết điều.”
Tôi hừ: “Cô giả tạo, đồ trà xanh đẳng cấp.”
Cô ấy cũng hừ: “Cô giả nai, đồ sen đen hạng nhất.”
Tôi: “Xì!”
Cô ấy: “Xì!”
Tôi: “Xì xì!”
Tôi không phải thánh mẫu, sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho ấy, mà vẫn tiếp tục ghét ấy.
Chứng cứ mà Trương Quý Nhiễm có thể khiến Cố Kinh Tắc phải ngồi tù cả đời, cả ở Mỹ lẫn trong nước.
Đó là lý do hắn đuổi đến Bắc Kinh.
Ngày Cố Kinh Tắc vào tù cũng là ngày Trương Quý Nhiễm rời Tiểu Viện.
18
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy chiếc vòng ngọc đế vương giá hàng chục triệu đeo trên cổ tay mình.
Tôi biết chiếc vòng này đã bán đấu giá, không ngờ người mua lại là Chu Thâm Phi.
Chu Thâm Phi đang mặc áo.
Tôi vòng tay ôm lấy từ phía sau, miệng đến rách cả môi: “A Thâm, đắt quá trời luôn!”
“Vòng ngọc đá cao băng bình thường quá, phải là ngọc đế vương mới xứng với em.”
Tôi sung sướng hôn lên má :
“A Thâm, em .”
Anh tôi rất lâu.
Chú cáo nhỏ đầy phòng bị, cuối cùng cũng chịu lộ bụng mềm ra trước con sư tử đã nuôi dưỡng mình.
Lăn qua lăn lại, vẫy đuôi, chờ sư tử xoa bụng.
Chu Thâm Phi thấu cảm chân thành của tôi, nở nụ rạng rỡ, hôn lên môi tôi.
Khi xưa ai cũng tôi, chỉ có tôi nỗ lực vươn lên.
Cả Bắc Kinh đều biết, chim hoàng yến của Chu Thâm Phi giờ đã thành đạt.
Công ty tôi mở ngày càng lớn mạnh, tôi từ một diễn viên nhỏ vô danh, cuối cùng trở thành nhân vật nổi bật của giới kinh doanh.
Trong tiệc sinh nhật của Chu Thâm Phi, có người hỏi hắn: “Thâm Phi, hai người ở bên nhau bao năm rồi, không định cho ấy một danh phận sao?”
Chu Thâm Phi : “Không phải tôi không cho ấy danh phận, mà là ấy không muốn cho tôi danh phận.
“Cô ấy có tiền, xinh đẹp, tính cách lại đáng , đàn ông muốn ‘người thứ ba’ của ấy xếp hàng dài. Các có biết tôi nỗ lực duy trì vóc dáng thế nào không?”
Giản Dương méo xệch: “Này… Thâm Phi, cậu là tổng tài duy nhất mà tôi thấy muốn lấy vợ đến phát cuồng như .”
Tôi lên.
Mọi người tôi.
Tôi Chu Thâm Phi, hạnh phúc bước đến bên hắn, tay cầm chiếc nhẫn cầu hôn mà tôi đã đặt trước nửa năm.
Tôi không sợ cưới nhầm người.
Và tôi tin rằng, là đúng người.
Tất cả vận xui của tôi, có lẽ đã dùng hết khi đầu thai rồi.
Từ sinh nhật mười tám tuổi, mỗi ngày của tôi đều là khoảng thời gian của may mắn.
(Kết thúc)
Bạn thấy sao?