Người Tình Của Kẻ [...] – Chương 2

Lúc ta nghèo, Trương Quý Nhiễm chê không thèm ngó ngàng, giờ hắn thành đạt, ấy lại tìm cách bám lấy, muốn giành lại ta?

Chúng tôi đi trên cây cầu.

Đột nhiên, Trương Quý Nhiễm đẩy tôi ngã xuống hồ.

“Có người ngã xuống nước!”

Trương Quý Nhiễm hô lên, rồi cũng nhảy xuống theo.

Cô ta túm lấy tóc tôi, ánh mắt độc ác: “Cô xem, nước lạnh thế này có đủ khiến sảy thai không nhỉ?”

Cô ta đẩy đầu tôi xuống nước.

Những ký ức kinh khủng ùa về…

Ngày đông, ba tôi đã nhấn đầu tôi vào bể nước đóng băng: “Cả ngày cực khổ về nhà, mà một bữa cơm nóng cũng không nấu! Đàn bà học hành gì! Cô mười tám tuổi rồi, đã bàn bạc xong sính lễ với nhà họ Vương, cưới xong là xong!”

Trương Quý Nhiễm không buông, không cho tôi thở. Tôi nín thở đến mức chịu không nổi, sặc một ngụm nước.

Giận dữ bùng lên trong tôi, tôi cố gắng ngoi lên và thẳng vào mặt Trương Quý Nhiễm.

Sắp kiệt sức, tôi bơi theo kiểu “chó bơi” lên bờ.

Đúng lúc này, Chu Thâm Phi và mọi người đến nơi.

Tôi run lên vì lạnh, về phía Chu Thâm Phi.

Chu Thâm Phi cởi áo khoác, quỳ xuống và quấn chặt tôi trong đó.

Tôi co mình vào lòng ta, vừa lạnh vừa suy nghĩ cách trả đũa Trương Quý Nhiễm.

Lần đầu ra tay, nhất định phải khiến ta biết tay tôi.

“Thâm Phi… cứu em!”

Trương Quý Nhiễm đang vùng vẫy trong nước, kêu cứu.

Chu Thâm Phi với thuộc hạ: “Kéo ấy lên.”

Trương Quý Nhiễm lên bờ, nước mắt lưng tròng: “Cô ấy trượt chân ngã xuống, em tốt bụng nhảy xuống cứu. Đến gần bờ rồi, ấy lại vào mặt em, nên em mới kiệt sức suýt chết đuối…”

Vết bầm trên mặt ta là bằng chứng rõ ràng.

Nhóm của Trương Quý Nhiễm nhanh chóng chĩa mũi dùi về phía tôi:

“Thẩm Lê Sơ! Cô quá độc ác rồi!”

“Nhiễm Nhiễm nhân hậu cứu , lại muốn chết ấy!”

Tôi ôm bụng, ngẩng mặt lên trời than thở: “A Thâm ơi, con của chúng ta… không còn nữa rồi!”

Cả đám người hít sâu, bàng hoàng.

Vừa nãy họ còn ghét bỏ tôi, nghĩ tôi là loại “nữ phụ độc ác”.

Giờ thì ai nấy đều tôi đầy thương , quay sang trách móc Trương Quý Nhiễm và nhóm của ta.

“Đủ rồi đấy, ấy vừa mất một đứa con, đừng kích thích ấy nữa.”

“Chắc ấy sợ quá, nên mới vô đánh Trương Quý Nhiễm.”

“Cô chỉ bị ăn một cú , còn ấy mất đi cả một đứa con.”

“Nếu tốt bụng , thì đừng bới móc nữa.”

Chu Thâm Phi bế tôi lên, nhanh chóng bước về phòng ngủ.

Tôi ôm lấy cổ Chu Thâm Phi, đắc thắng về phía Trương Quý Nhiễm.

Trương Quý Nhiễm đứng sững lại, gương mặt đầy sự căm phẫn và ganh tỵ.

4

Trong phòng tắm, tôi bị Chu Thâm Phi ép vào tường gạch men.

Ngay khi đối mặt với “kẻ đám” cùng tôi, đã nhận ra tôi đang dối.

“Thả em ra! Chu Thâm Phi… không dùng biện pháp gì cả!”

“Không phải em muốn có con sao? Bây giờ tôi cho một đứa đây!”

Tôi qua gương, Chu Thâm Phi vừa vội vừa mạnh mẽ hôn lên cổ tôi, gương mặt tôi thoáng nét thích thú và đắc ý.

Năm năm rồi, ta có lòng với tôi hay không, tôi không biết.

Nhưng rõ ràng là thích tôi về mặt thể xác.

Tôi lấy hộp thuốc lá của , rút một điếu rồi châm lửa.

Anh ngẩng lên tôi: “Tập trung vào.”

Tôi , phả khói vào mặt : “Kích thích quá, để em hút một điếu cho bình tĩnh lại.”

Và rồi, càng điên cuồng hơn.

“Hôm nay, em mắc nhiều sai lầm đấy.

“Tự kiểm điểm đi, hết những lỗi của mình.”

Chu Thâm Phi bế tôi vào phòng ngủ.

Tôi cố gắng suy nghĩ.

“Em không nên… dối rằng mình mang thai.”

“Tiếp tục.”

“Em không nên… đánh bạch nguyệt quang của .”

Chu Thâm Phi nắm lấy cổ tôi: “Em hoàn toàn không biết mình sai ở đâu. Không sao… chúng ta còn nhiều thời gian.”

Tôi úp mặt vào gối.

Ann gần đây điên cuồng tập gym, thể lực tốt hơn hẳn.

Tôi muốn trốn thoát.

Chu Thâm Phi túm lấy cổ chân tôi, kéo tôi lại.

Anh hôn lên đôi môi sưng đỏ của tôi, lau đi những giọt nước mắt: “Khóc đáng thương thế này, biết mình sai ở đâu chưa?”

Tôi cố giữ bình tĩnh, bỗng như nhận ra điều gì: “Em không nên, lúc ngã lại ôm chặt lấy chiếc vòng tay.”

“Ừm.”

Tôi : “Em biết A Thâm thương em mà.”

Chu Thâm Phi vuốt ve lưng tôi, hỏi: “Anh để ta ở lại, em có ghen không?”

“Tất nhiên rồi, em mà, ghen muốn chết luôn.”

Anb ngồi dậy, châm một điếu thuốc, giọng điệu và vẻ mặt đều lãnh đạm:

“Hừ, em tôi gì chứ, em chỉ tiền của tôi thôi.”

Tôi cãi lý không chút chột dạ: “Làm sao em nông cạn ? Em còn mê mẩn cơ thể của nữa.”

Tôi cầm điếu thuốc trên tay , hút nốt nửa điếu còn lại. Đúng lúc đó, quản gia báo rằng bạch nguyệt quang bị sốt.

“Em ngủ đi, tôi đi xem ấy thế nào.”

Đàn ông vừa rời khỏi giường là đã thay lòng ngay. Thực ra, tôi cũng thấy buồn, chỉ một chút thôi.

Tôi đắp chăn kín đầu, ngủ một giấc ngon lành.

5

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, thấy Chu Thâm Phi đứng trên ban công hút thuốc.

Không biết về lúc nào.

Trên người toát ra vẻ độc sâu thẳm.

Ở bên nhau đã năm năm, như một câu đố mà tôi không thể nào hiểu hết .

Anh có tiền, đẹp trai, thân hình tuyệt vời, kỹ năng cũng không tồi.

Đối với tôi, hào phóng, cho tôi nguồn lực để khởi nghiệp, còn tận dạy tôi rất nhiều thứ.

Đúng là một người đàn ông đầy sức hút. Thấy tôi tỉnh, mở cửa bước vào.

Đi đến gần và ôm lấy tôi.

Người lạnh, mang theo hơi thở lành lạnh của đêm tối.

Bầu không khí quá tốt, tôi không kiềm mà hỏi điều tôi canh cánh nhất: “Em có phải người thay thế cho Trương Quý Nhiễm không?”

“Em đoán xem.”

“Em nghĩ là không.”

Tôi nịnh nọt: “Tìm người thay thế là hành vi của những gã đàn ông bỉ ổi, còn A Thâm, là người cao thượng, không thèm .”

Chu Thâm Phi bị tôi chọc , hôn nhẹ lên trán tôi: “Ừ, em không phải người thay thế.”

“Vậy em là gì của ?”

Tôi ngẩng cao đầu đầy tự hào: “Em là chim hoàng yến mà Thâm cưng chiều nhất!”

Tôi , không .

Anh nhíu mày hỏi: “Về chuyện ngã xuống nước, em không có gì muốn với tôi sao?”

Tôi hiểu rõ sự nguy hiểm của bạch nguyệt quang.

Nếu không có bằng chứng, chỉ dùng lời để đổ tội cho ta, ta không chỉ không tin, mà còn sinh ra phản cảm với tôi.

“Tạm thời là không.”

Ánh mắt dịu dàng của Chu Thâm Phi tan biến, biểu cảm như muốn bóp chết tôi ngay lập tức.

Quả nhiên, tổn thương người trong lòng của hắn, ta sẽ không vui.

Tôi định tạm xoa dịu , vuốt vuốt tóc, tạo dáng vẻ kiều: “A Thâm, chuyện này em sẽ giải thích sau, bớt giận nhé.”

Hừm hừm.

Trương Quý Nhiễm đụng vào tôi, xem như đụng trúng tấm sắt rồi. Tôi mà không đuổi ta ra khỏi Tiểu Viện, thì tôi đúng là đồ ngốc!

“Tuỳ em.”

Chu Thâm Phi vung áo bỏ đi.

Tôi ôm bụng, nhăn nhó vì đau, trong đầu đã nghĩ sẵn cách để đối phó với Trương Quý Nhiễm.

Chu Thâm Phi quay lại, mang theo thuốc dạ dày và một bát cháo kê.

Bệnh đau dạ dày của tôi là do hồi nhỏ thiếu ăn mà ra.

Năm năm bên cạnh Chu Thâm Phi sống trong nhung lụa, tôi hiếm khi bị đau dạ dày nữa.

Tôi đã cố chịu đựng, sao ta lại biết tôi bị đau?

“Uống thuốc, rồi ăn cháo.”

“Um.”

Tôi cảm hít hít mũi, nắm lấy thắt lưng của hắn: “Chu Thâm Phi, em không quan tâm ấy từng có cảm thế nào. Giới hạn của em là, chỉ ngủ với em thôi. Nếu để em phát hiện không giữ ‘đức hạnh’, em sẽ bỏ đấy.”

Làm “chim hoàng yến” không phải lúc nào cũng phải chiều chuộng “đại gia”, đôi lúc cần thể hiện uy lực mới thêm phần hấp dẫn.

Anh tôi thật lâu, ánh mắt sáng rực: “Được.”

Nắm chắc phần thắng rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...