Tôi là “chim hoàng yến” mà Chu Thâm Phi nuôi, trên giường thì quyến rũ lẳng lơ, đầy mê hoặc.
Dưới giường, tôi luôn coi mình là chính thất, không có việc gì thì đấu đá với bạch nguyệt quang mà vị “đại gia” này không thể có .
Trong mắt người ngoài, tôi là một kẻ điên cuồng Chu Thâm Phi, sớm muộn cũng sẽ bị bỏ rơi, chỉ là người thay thế.
Nhưng thực ra, tôi đâu có ta, tôi chỉ tiền của ta thôi.
Dựa vào danh tiếng của , công việc kinh doanh của tôi càng lúc càng phát đạt, sắp sửa trở thành một “quý bà mới” trong giới thương mại.
Tôi quyết định sẽ đá ta trước và còn giả vờ đau khổ: “Chu Thâm Phi, em đã cố suốt năm năm mà vẫn không em … Em mệt rồi, chia tay đi.”
Mồ hôi của Chu Thâm Phi nhỏ giọt lên người tôi, nở nụ nửa miệng, tôi chế giễu:
“Đúng là phụ nữ có tiền là thay lòng đổi dạ ngay. Vậy thì tôi sẽ em sản, giúp em ‘tìm lại bản tâm’ của mình.”
1
Chu Thâm Phi rời khỏi tôi, vừa mặc đồ vừa :
“Hôm nay ấy về nước, chuẩn bị bữa tiệc chào đón ở Tiểu Viện đi.”
Cô ấy tên Trương Quý Nhiễm, là bạch nguyệt quang mà Chu Thâm Phi không thể có.
Tôi mềm mại ôm lấy eo Chu Thâm Phi từ phía sau, móng tay mới lướt qua cơ bụng của .
Thân thể khẽ cứng lại.
“Còn ai nữa ?”
“Bạn bè trong giới thôi.”
Mắt tôi lấp lánh, nũng: “Tổ chức tiệc thì phải có trang sức chứ nhỉ, em vừa thấy một chiếc vòng ngọc cao cấp, có hơi đắt… tận tám trăm triệu.”
“Mua đi.”
Tôi vui vẻ hôn nhẹ lên mặt ta: “A Thâm, em .”
Chu Thâm Phi chẳng để tâm tới lời tỏ của tôi, nắm lấy cổ tay tôi, lạnh nhạt : “Làm móng dài thế này, lưng tôi đầy vết cào của em.”
Tôi ngượng ngùng: “Đẹp mà… em cắt ngắn nhé?”
“Để đi, đẹp thật.”
Ánh mắt Chu Thâm Phi trầm xuống, kéo tôi ngồi lên đùi, rồi trao cho tôi một nụ hôn mãnh liệt.
Khi tôi chào khách ở Tiểu Viện, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc mới mua.
Tôi hoàn toàn thay đổi, mỉm đoan trang, bày ra vẻ hiền thục của một “chính thất”.
Nhóm của Trương Quý Nhiễm bàn tán về tôi:
“Nhiễm Nhiễm, chính là ta, chim hoàng yến mà Chu tổng nuôi đó.”
“Cô ta có nét giống với Nhiễm Nhiễm, ai mà không biết ta chỉ là người thay thế thôi chứ!”
“Nghe trước kia ta chỉ là một diễn viên nhỏ, nhờ Nhiễm Nhiễm mới có như hôm nay.”
“Nhiễm Nhiễm, đừng buồn, Chu tổng là cậu.”
Tôi và Trương Quý Nhiễm nhau.
Cô ấy trông rất xinh đẹp, rõ ràng là kiểu tiểu thư nuôi nấng trong nhung lụa.
Nghe , hồi cấp ba Trương Quý Nhiễm đã từng là cứu tinh cho một Chu Thâm Phi khi ta còn nghèo rớt mùng tơi.
Nhưng Trương Quý Nhiễm Thái tử gia Cố Kinh Tắc của Bắc Kinh, và sớm lấy ta rồi cùng di cư sang Mỹ.
Chu Thâm Phi ở bên tôi, cũng chỉ vì xem tôi là bản sao của Trương Quý Nhiễm mà thôi.
Giờ thì Trương Quý Nhiễm đã ly hôn và về nước.
Có rất nhiều người đang chờ xem tôi, kẻ đóng vai thế thân, sẽ bị Chu Thâm Phi chán ghét và vứt bỏ.
Tôi nâng ly, mỉm gật đầu thân thiện về phía Trương Quý Nhiễm.
Cô ấy không ngờ tôi lại phản ứng như , ngạc nhiên đến đơ người ra.
Cô ấy là người trong lòng của Chu Thâm Phi, tôi chẳng ngu gì mà đi khiêu khích, chỉ cần giữ khoảng cách là đủ.
Nhưng hội chị em của Trương Quý Nhiễm thì không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Bỗng nhiên, có người đẩy mạnh tôi một cái, khiến tôi va vào tháp rượu champagne.
Tôi đứng không vững, thấy mình sắp ngã vào đống mảnh kính vỡ dưới sàn.
Tôi ôm chặt lấy chiếc vòng ngọc quý của mình, nhắm mắt chấp nhận số phận.
Nhưng cảm giác đau đớn như đã dự đoán lại không tới.
Một cánh tay giữ chặt lấy tôi và kéo tôi đứng dậy.
Sau đó, tôi ngã vào một vòng ngực rắn chắc, ngửi thấy hương nước hoa nam quen thuộc.
Hội của Trương Quý Nhiễm tôi thấy khó chịu.
Không sao, tôi sẽ mọi chuyện trở nên “kịch tính”.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông, liếc kẻ vừa đẩy mình và yếu ớt : “A Thâm ~~~ em có thai rồi. Con của chúng ta… suýt chút nữa đã bị ta chết.”
Cả đám người như bị nhấn nút tạm dừng, ai cũng bất ngờ và kinh ngạc.
Chu Thâm Phi nhíu mày tôi, trong mắt đầy vẻ sốc, vui mừng, và cảm , thậm chí mắt còn ươn ướt.
Mỗi lần ta đều có bảo vệ, mà lần này lại tin vào lời dối của tôi sao?!
Hay là ta nghĩ tôi đã lén “ hàng rào” nhỉ?
2
“Cô bậy… tôi không có đẩy !”
Tôi chỉ vào camera giám sát trên đầu: “Có cần tôi lấy bằng chứng không?”
Kẻ vừa đẩy tôi sang Trương Quý Nhiễm, mong ấy lên tiếng giúp.
Nhưng Trương Quý Nhiễm lại né tránh ánh mắt của ta, đứng ngoài chuyện.
Kẻ đó hoảng loạn: “Cô không sao phải không? Tôi… chỉ chút thôi!”
Chu Thâm Phi lạnh: “Đùa à? Vậy sau này, tôi sẽ thường xuyên với . Hy vọng lúc đó, nổi.”
Chu Thâm Phi là một ông lớn khiến ai cũng phải kiêng dè ở Bắc Kinh, ra tay dứt khoát, thù dai báo oán.
Anh ta , kẻ đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Cô ta ngã gục xuống đất, thất thần và bị người đuổi ra ngoài.
Kế hoạch ban đầu của tôi là đứng ở vị trí đạo đức, sau đó giả điên, dí mặt của “kẻ đám” xuống đống mảnh kính để dọa ta một phen.
Không ngờ đại ca lại tin vào lời dối của tôi và đứng ra bảo vệ.
Tôi vừa định thú nhận với Chu Thâm Phi thì Trương Quý Nhiễm : “Thâm Phi, em muốn chuyện riêng với .”
“Vậy ta vào phòng trà chuyện đi.”
Chu Thâm Phi và Trương Quý Nhiễm rời đi, không ngoái lại tôi một lần nào.
Tôi có đau lòng không? Dĩ nhiên là không.
Năm năm qua, ngoài quà của Chu Thâm Phi, việc theo chân đầu tư cổ phiếu, quỹ, và dự án đã giúp tôi kiếm bội tiền.
Nhìn số dư tám chữ số trong tài khoản, tôi chính là vui vẻ và rạng rỡ nhất trên đời.
Khi Chu Thâm Phi vắng mặt, tôi như chuột lạc vào kho gạo.
Bạn bè của ta toàn người giàu có và quyền lực, sao tôi lại lãng phí nguồn tài nguyên quan trọng này chứ?
Tôi mở công ty riêng, và bữa tiệc tiếp đón hôm nay chính là bữa tiệc bán hàng của tôi; khách mời đều là những khách hàng tiềm năng.
Bằng cách trò chuyện khéo léo, chỉ trong một bữa ăn tôi đã đạt doanh số ba triệu.
Người thân của Chu Thâm Phi, Giản Dương, : “Chu Thâm Phi và bạch nguyệt quang của ấy đang ở riêng với nhau, cậu không ghen sao?”
“Chờ chút nữa tôi ghen, còn dự án mới của , tôi muốn đầu tư năm triệu.”
“Nếu lỗ thì sao?”
“Nếu lỗ, tôi sẽ đến khóc với Thâm, bắt ta đền cho tôi.”
Giản Dương bật : “Được rồi, coi như Thâm Phi chịu thua cậu thật rồi.”
Tôi đã xem xét kỹ dự án của Giản Dương, chắc chắn không thể lỗ.
Nếu không vì nể mặt Chu Thâm Phi, chắc Giản Dương chẳng để tôi đầu tư đâu.
Tôi tính toán kỹ lắm, và kiếm tiền đúng là điều vui vẻ nhất trên đời.
Tuy , trước mặt “đại gia”, tôi vẫn phải thể hiện như hắn hơn cả tiền bạc
3
Tôi đứng lấp ló trước cửa phòng trà, sẵn sàng “giở trò ghen tuông”.
Chu Thâm Phi thấy tôi, vẫy tay ra hiệu cho tôi vào.
“Sau này, Nhiễm Nhiễm sẽ ở tại Tiểu Viện, chuẩn bị cho ấy một căn phòng nhé.
“Cô ấy là khách quý của , em ý chăm lo ăn ở của ấy cho chu đáo.”
Tiểu Viện là một căn biệt thự sang trọng kiểu Trung Hoa.
Những gia tộc quyền quý đều coi trọng nhà tổ và cơ ngơi gia đình.
Với Chu Thâm Phi, Tiểu Viện chính là cơ ngơi của ta, và nơi này là chỗ ta dành nhiều thời gian nhất.
Bỗng nhiên, lòng tôi thấy chua chát.
Không hổ danh là bạch nguyệt quang, vừa xuất hiện đã đón tiếp nồng hậu vào tận trong nhà.
Thôi , lát nữa dùng thẻ của Chu Thâm Phi mua cái túi xách tự an ủi bản thân .
Tôi nhã nhặn, ra vẻ hiểu chuyện: “Dạ, A Thâm.”
Chu Thâm Phi nhấp một ngụm trà, gương mặt lạnh nhạt: “Đi đi.”
Tôi đưa Trương Quý Nhiễm đến phòng của ta.
Cô ấy bắt đầu chuyện với tôi: “Mười mấy năm không gặp, giờ Thâm Phi đã thực sự là một đại ca rồi.
“Cô chưa thấy Chu Thâm Phi hồi 18 tuổi đâu, là học sinh nghèo duy nhất ở trường trung học quý tộc, quê mùa và tội nghiệp, tính cách thì u ám. Lúc đó, bị Cố Kinh Tắc cùng đám cậu ấm bắt nạt, đánh đến mức điếc cả tai. Nếu không nhờ tôi bỏ tiền chữa trị, một kẻ điếc thì sao có thể vươn lên thành Chu tổng như hôm nay ?”
Vậy nên ấy mang ơn đòi trả, dính ở đây ăn không ở không sao?
Bạn thấy sao?