Người Tình Của Ảnh [...] – Chương 4

10

Trước khi xuất phát, Cố Thời Duệ bảo muốn chuẩn bị một chút.

Tôi đợi trong phòng khách.

Lộ Xuyên ghé lại gần.

“Được ghép đôi với ảnh đế, vui không?”

Tôi khô khan.

“Hahaha, có một cảm giác sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.”

Vừa xong, tôi liếc lên cầu thang liền thấy bóng dáng Cố Thời Duệ.

Tôi: “……”

Bốn mắt chạm nhau, nhướng mày tôi một cái.

Chỉ với một ánh đó, tôi liền đọc ra hai chữ: Cảnh cáo.

Tôi vội vàng chữa cháy.

“Ý tôi là, rất vui! Vui đến mức muốn chết!”

Lên xe bảo mẫu, nhân viên chương trình hỏi chúng tôi muốn đi đâu.

Để tránh phải trò chuyện với Cố Thời Duệ, tôi nhanh nhảu đề nghị:

“Đi xem phim đi?”

Cố Thời Duệ: “Không thích.”

Tôi: “Vậy đến hiệu sách?”

Cố Thời Duệ: “Không hứng thú.”

Tôi đau đầu suy nghĩ.

“Vậy hay là chơi trò chơi đi?”

Cố Thời Duệ nhướng mày:

“Trò gì?”

Tôi:

“Ai chuyện trước thì cún con.”

Cố Thời Duệ: “……”

“Đến núi Lạc Anh đi.”

“Trên đó có một ngôi chùa, nghe cầu nguyện rất linh.”

Thật sao?

Dạo này tôi hơi xui xẻo, cảm thấy rất cần đến đó.

Thế là tôi gật đầu không chút do dự.

Xe chạy suốt nửa tiếng, cả hai chúng tôi đều im lặng, bầu không khí ngượng ngùng tràn ngập màn hình.

“Ủa, mấy người đẩy thuyền CP đâu rồi? Hai người này trông giống couple không? Haha.”

“Sao lại không giống? Nhìn kìa, Thịnh Duyệt cứ lén lút Cố Thời Duệ suốt. Trông y hệt con mèo nhà tôi chuyện xấu mà sợ bị phát hiện.”

“Chỉ là đơn phương thôi. Nhìn xem Cố Thời Duệ có để ý ta không?”

“WTF!!! Mau kìa! Cố Thời Duệ đang ? Anh ấy vừa đưa cho Thịnh Duyệt một nắm cơm! Chắc là biết ấy chưa ăn trưa nên chuẩn bị sẵn! Bảo sao lúc ra ngoài ấy lề mề lâu thế, hóa ra là lén đi đồ ăn!”

“Chị em ơi!!! Không ăn thuyền này thì uổng lắm! Nhảy vào bây giờ là thành fan đời đầu đấy!”

Đến núi Lạc Anh, tôi và Cố Thời Duệ vẫn tiếp tục leo núi trong im lặng.

Không có gì để quay.

Nhân viên chương trình không nổi nữa, đến nhắc tôi nên tương tác với Cố Thời Duệ nhiều hơn.

“Nếu không biết gì, có thể bắt đầu từ chủ đề chung, như vụ bị lừa đảo chẳng hạn.”

Tôi: “……”

Tôi đâu có chán sống mà đi nhắc lại chuyện đó với ta.

Nhân viên tiếp tục gợi ý.

“Vậy thì về mối đầu của ảnh đế đi? Đến giờ chương trình vẫn chưa khai thác chuyện của ấy và Lâm Dao Nhĩ.”

Nghe cũng có lý.

Dẫn dắt ta vào ký ức ngọt ngào của mối đầu, tâm trạng tốt lên rồi thì chắc không còn nhớ mối hận 500 tệ nữa nhỉ?

Mặc dù trong lòng hơi ghen tị, thật sự không hiểu nổi ta thích gì ở Lâm Dao Nhĩ.

Nhưng tôi vẫn giả bộ hồn nhiên, tiến lại gần.

“Thầy Cố này, tôi từng xem bộ phim của và Lâm Dao Nhĩ rồi. Hai người hợp đôi lắm!”

Cố Thời Duệ nhíu mày, tôi như thể vừa nghe chuyện hoang đường.

Có vẻ không vui cho lắm?

Tôi còn đang lưỡng lự chưa biết tiếp tục thế nào, không ngờ lại chủ lên tiếng.

“Cô từng xem phim của tôi?”

“Đương nhiên rồi! Tôi là fan của mà!”

Để chứng minh mình là fan chân chính, tôi lập tức thao thao bất tuyệt cả loạt lời khen.

Cố Thời Duệ lặng lẽ lắng nghe, biểu cảm không chút dao .

“Tôi không học cấp ba ở trong nước. Lúc quay bộ phim đó, tôi đã là sinh viên năm ba rồi, nên không tìm cảm giác phù hợp.”

“Quản lý của tôi khuyên tôi nên thử trải nghiệm cuộc sống học sinh trung học, tiện thể lấy lại tài khoản QQ bị mất.”

Khoan đã—

Không phải đang về mối đầu sao?

Sao tự nhiên lại trượt đến chủ đề mà tôi không muốn đối mặt thế này?!

Tôi không muốn nghe đâu!

“Sau khi đăng nhập lại, tôi phát hiện có một học sinh cấp ba đã gửi cho tôi một đống tin nhắn.”

Tôi căng thẳng đến mức toát mồ hôi, không dám tiếp lời.

“Cô ấy xem tài khoản của tôi như một chiếc hộp bí mật, ngày nào cũng luyên thuyên những chuyện vụn vặt. Rất thú vị, nên tôi không kiềm chế mà bắt đầu chuyện với ấy.”

Tôi vừa hồi hộp vừa chột dạ, lỡ miệng buột ra suy nghĩ trong lòng.

“Anh nhớ chuyện này suốt bao năm, có phải muốn tìm ấy báo thù không? Thật ra chỉ có 500 tệ thôi mà, đáng gì để bận tâm ?”

Cố Thời Duệ đột ngột dừng bước, khoanh tay trước ngực.

Anh đứng trên bậc cao hơn, ánh nắng hắt bóng phủ lên người tôi.

Anh cúi xuống tôi, ánh mắt như xuyên thấu mọi thứ.

“Cô sao biết ấy đã lừa tôi 500 tệ?”

Tôi trượt chân, suýt ngã nhào.

Phải rồi…

Tôi…

Làm sao mà biết nhỉ?

11

Bộ xử lý trong đầu tôi cháy sạch rồi.

“Tôi chỉ đoán bừa thôi mà, chẳng lẽ đoán trúng thật?”

“Anh ấy lừa bằng lý do đóng học phí. Mà hồi cấp ba, học phí của tôi cũng đúng 500 tệ.”

Cố Thời Duệ híp mắt, ánh khó đoán, cẩn thận quan sát tôi.

Anh đứng trong vùng ngược sáng, khiến tôi không thể rõ nét mặt .

Nhịp tim tôi đập thình thịch, suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.

Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình sắp bị lật tẩy, Cố Thời Duệ lại bỏ qua.

“Ừm, cũng hợp lý.”

Tôi: “!!!”

Cứu rồi! Tôi giữ cái mạng nhỏ này!

Từ đó đến khi leo lên đỉnh núi, tôi không dám hó hé câu nào, chỉ biết cẩn trọng đi theo .

Từ trên cao xuống, khung cảnh hùng vĩ, trời đất bao .

Những lo lắng trong lòng tôi như bị gió cuốn đi mất.

Bình luận trực tiếp cũng bắt đầu khen ngợi cảnh đẹp.

“Tôi là người Nam Thành đây, chỗ này nổi tiếng lắm chưa từng đến. Hôm nay xem mới biết phong cảnh trên núi đẹp như !”

“Ừ thì đẹp thật, nghĩ đến việc Dao Nhĩ vẫn đang đợi ở biệt thự mà Cố Thời Duệ lại ra ngoài vui vẻ với người khác, tôi đau lòng quá! Anh ấy sao có thể chơi bời thế này?!”

“Chương trình này thật đáng ghét, cố tạo drama khiến fan đau lòng. Rõ ràng Cố Thời Duệ không muốn đi với Thịnh Duyệt, ánh mắt ấy đi, chẳng phải đang thúc giục ta nhanh chóng đi dạo xong rồi về sao?”

“Chị ơi, chị bị gì ? Chị gọi cái này là ánh mắt thúc giục á? Đây là tia lửa điện luôn rồi chứ còn gì nữa?!”

“Rõ ràng Cố Thời Duệ chủ muốn đi cùng Thịnh Duyệt. Một số fan cũng đừng có quá đáng quá.”

“Tôi xin cứu mạng! Mấy comment cứ nhắc đến Lâm Dao Nhĩ chắc chắn là bot rồi! Người bình thường vào cũng thấy Cố Thời Duệ thích Thịnh Duyệt mà! Tôi chặn luôn từ khóa Lâm Dao Nhĩ đây, đau đầu quá!”

Trên đỉnh núi có một ngôi chùa nhỏ, bên ngoài bày bán khóa nhân.

Nghe khách du lịch địa phương rằng cầu nguyện ở đây rất linh.

Cố Thời Duệ hỏi tôi có muốn mua không.

Tôi gật đầu ngay lập tức, rồi nhanh chóng giành trả tiền trước.

Ngày xưa hiểu lầm là kẻ lừa đảo, cầm tiền mà không thấy áy náy gì.

Bây giờ biết sự thật, tôi chỉ muốn lén lút trả lại .

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi viết lên tờ giấy điều ước.

“Thần ơi, con biết lỗi rồi, Cố Thời Duệ, tha lỗi cho tôi đi!”

Để tránh bị phát hiện, tôi còn cố giữ khoảng cách xa xa.

Lúc treo khóa lên, tôi thầm nhủ trong lòng.

“Xin hãy đừng để Cố Thời Duệ tìm ra tôi!”

Cái vỏ bọc của tôi vốn đã rách te tua, nguy hiểm tứ bề.

Nhưng có lẽ vẫn còn kịp cứu vãn?

Nhân viên quay phim đứng bên cạnh Cố Thời Duệ.

“Ảnh đế, cầu nguyện điều gì thế?”

Cố Thời Duệ cẩn thận khóa ổ khóa vào lan can, nghiêm túc cúi đầu cầu nguyện.

“Điều ước của tôi đã thành hiện thực rồi.”

“Chuyện sau này, sẽ do tôi tự quyết định.”

12

Tôi và Cố Thời Duệ trở về biệt thự.

Lâm Dao Nhĩ đã đứng trước cửa đợi sẵn.

Vừa thấy tôi bước vào, ấy lập tức tiến đến, giả vờ thân mật khoác tay tôi.

“Hẹn hò vui chứ?”

Tôi: “……”

Nói vui thì có hơi giả.

Nói không vui thì lại không đúng sự thật.

Tôi đứng giữa ngã ba đường, chưa biết trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Cố Thời Duệ phía sau tôi thản nhiên lên tiếng—

“Tôi rất vui, đạt điều mong muốn rồi.”

Tôi: “???”

Nghe câu này xong, Lâm Dao Nhĩ vô thức siết tay, bấu vào tay tôi đau điếng.

Tôi vội vàng trấn an ấy.

“Ý của ấy là, ấy luôn muốn đến chùa cầu nguyện, hôm nay cuối cùng cũng .”

Hai người mau đương ngọt ngào đi, quên tôi – một công cụ di này đi.

Sống chết của tôi giờ phụ thuộc vào rồi!

Tôi vỗ vai Lâm Dao Nhĩ, khích lệ ấy.

Sau đó nhanh chóng chuồn lên lầu hai.

Buổi tối, khi chương trình kết thúc ghi hình, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa cầm điện thoại lên, đã thấy một lời mời kết mới.

Mở ra xem, đúng như dự đoán, là Cố Thời Duệ gửi đến.

Thông qua danh thiếp Lộ Xuyên chia sẻ.

Tôi không dám chấp nhận ngay, mà trước tiên phải nhắn tin mắng Lộ Xuyên một trận.

“Cậu ? Sao lại tự tiện chia sẻ WeChat của tôi cho người khác?”

Lộ Xuyên: “Nếu tôi hỏi trước, cậu sẽ từ chối sao?”

Ừm… Nói cũng đúng.

Thế là tôi đành chấp nhận lời mời kết của Cố Thời Duệ trong trạng thái đầy lo lắng.

Sau đó ngồi thấp thỏm đợi một tiếng đồng hồ, không nhắn tin gì cả.

Có lẽ… chỉ đơn thuần muốn kết thôi?

Đúng lúc tôi đang tự trấn an mình, điện thoại rung lên.

Cố Thời Duệ gửi cho tôi một đường link tin tức.

Trên đó ghi:

“Thành khẩn khai báo, khoan hồng; ngoan cố chống đối, bị xử nghiêm.”

Tiếp đó, lại thêm một tin tức khác.

“Đừng có tư tưởng may mắn trốn thoát.”

“Nhận tội chịu , là con đường duy nhất của .”

Tôi: “……”

Tôi giả vờ như không thấy.

Trước khi đi ngủ, tôi hướng lên trời cầu nguyện.

Xin cho ngày mai đừng đến, hãy để tôi cuộn tròn trong chăn đến hết đời đi.

Nhưng rõ ràng, sáng hôm sau vẫn đến.

Thậm chí trên trán tôi còn nổi một cái mụn.

Xuống lầu, Cố Thời Duệ đã ở trong bếp, cầm dao cắt rau.

Dao hạ xuống, vút vút vút.

Chỉ trong vài đường, củ cà rốt trong tay biến thành từng sợi mảnh đều tăm tắp.

Trong đầu tôi, hình ảnh bị đè xuống không phải cà rốt, mà là tôi—một kẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Cố Thời Duệ cầm một con dao lớn, mặt lạnh như băng tôi.

“Còn không mau thú tội?”

“Lừa tiền thì không sao, lại dám chặn tôi?”

Tôi hét to, khóc lóc, cầu xin tha thứ.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Không ý đến việc Lâm Dao Nhĩ đã đi đến bên cạnh.

Cô ấy khẽ.

“Tiểu Duyệt, cậu Thời Duệ đến mức ngẩn người luôn kìa?”

Tôi giật mình tỉnh táo lại.

Lập tức lách người tránh xa, cảm giác phía sau lưng lạnh toát.

Hôm nay các cặp đôi sẽ ghép qua hình thức rút thăm.

Tôi thầm cầu trời khấn phật.

“A di đà Phật, xin đừng để con bốc trúng Cố Thời Duệ!”

“Ngọc Hoàng, Vương Mẫu, chắc chắn không phải Cố Thời Duệ!”

“Chúa Jesus, chỉ cần không phải Cố Thời Duệ!”

Trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.

Tôi thành công bốc trúng Lộ Xuyên.

Cố Thời Duệ cuối cùng cũng ghép đôi với Lâm Dao Nhĩ.

Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi.

Tôi và Lộ Xuyên đi ăn ở gần đó, vừa ăn vừa tám chuyện linh tinh.

Khi chương trình quay đủ tư liệu, Lộ Xuyên tranh thủ chút thời gian tự do để hỏi tôi.

“Cậu với Cố ảnh đế có chuyện gì thế? Đừng hòng lừa tôi, giữa hai người chắc chắn có vấn đề.”

Tôi ấp a ấp úng.

“Tôi từng vài chuyện có lỗi với ấy.”

Lộ Xuyên đập bàn, kích .

“Tôi biết ngay mà! Cậu chính là cũ của ấy!”

Tôi: “???”

“Cậu linh tinh gì ? Chúng tôi không có quan hệ kiểu đó!”

Lộ Xuyên không tin.

“Ngoài việc tổn thương cảm, cậu còn có thể mắc lỗi gì với ấy nữa?”

Tôi: “Ờ… tôi từng phạm một sai lầm.”

Lộ Xuyên càng kích hơn.

“Cậu ngoại ?!”

Tôi tặng cho ta một cú đá thẳng vào chân.

“Suy diễn ghê nhỉ, bỏ nghề idol đi, chuyển sang biên kịch luôn đi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...