“Không đi?” — bố tôi hừ lạnh. “Vậy thì tự lo khoản nợ của công ty con đi, Tống thị sẽ không giúp con thêm một đồng! Tùy con lựa chọn.”
Tống Trì Hạo như thể bị rút sạch linh hồn, toàn thân vô hồn rã rượi. Với một kẻ ham quyền lực như hắn, bị ép rời khỏi trung tâm của quyền lực chính là sự trừng tàn nhẫn nhất.
Bác cả vẫy tay, lập tức có hai bảo vệ trong đồng phục công ty bước tới, lặng lẽ áp giải hắn rời đi.
Lúc này, mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn vào người vẫn đang ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích — Từ Tri Mộng.
Bố tôi chỉ thở dài, tâm trạng đã hoàn toàn rơi vào đáy vực, không còn muốn lo chuyện vặt vãnh nữa. Tôi khẽ siết tay ông, ra hiệu “để con lo”.
Tôi bước tới, ngồi xổm xuống cạnh Từ Tri Mộng.
Ánh mắt ta không còn giận dữ như ban nãy, mà tràn đầy van xin và mờ mịt.
Tôi dịu giọng :
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không gì cả. Tôi chỉ muốn một câu thôi: với đầu óc và thủ đoạn của , tự lập kiếm lấy hạnh phúc còn đáng tin hơn nhiều so với việc bám vào đàn ông. Cô nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, tôi đứng dậy, đi về phía Lương Ôn Thư rồi nắm tay ấy.
Ánh mắt vẫn ấm áp như nước hồ thu:
“Em biết vì sao thích em đến thế không?”
Tôi nghiêng đầu hỏi:
“Vì sao?”
“Vì em độc lập và tỉnh táo. Ở trong những gia đình lớn như thế này, phụ nữ biết tự vươn lên thật sự không nhiều. Anh thấy quá nhiều người phụ nữ sống như dây leo, bám vào đàn ông mà sống. Rõ ràng họ có năng lực hơn đàn ông, lại chỉ dùng để bon chen trong nội viện. Anh muốn tìm một người có thể sánh vai cùng đi hết cuộc đời, chứ không phải một bông hoa dựa dẫm.”
Tôi bật , nắm chặt tay hơn:
“Thời đại đã thay đổi rồi, ngày càng nhiều phụ nữ mạnh mẽ, độc lập. Phụ nữ không bao giờ nên là cái bóng của đàn ông. Em cũng hy vọng những người đang sống trong mưu mô đương hay chỉ chăm chăm tìm chỗ dựa có thể tỉnh táo lại, đừng để mấy từ như ‘trà xanh ‘bạch liên hoa’ bám vào người. Dựa núi thì núi sập, dựa người thì người đi, chỉ có tự mình là chỗ dựa đáng tin nhất!”
Ngoại truyện
Vừa định rời khỏi hội trường, một ông lão tinh đột ngột bước ra chắn trước mặt chúng tôi, híp cả mắt.
Tuy đã cao tuổi, đôi mắt ông vẫn sáng và ấm áp — giống hệt Lương Ôn Thư.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, lí nhí chào:
“Cháu chào ông nội ạ…”
“Ôi, ngoan, thật ngoan!” — ông hiền, rồi quay sang Lương Ôn Thư trừng mắt quát:
“Thằng nhóc này, ông hối mày bao nhiêu lần rồi, bảo dẫn cháu dâu về cho ông xem! Mà mày cứ lần lữa! Hôm nay không phải cờ gặp, chắc ông phải đợi đến sang năm con khỉ quá!”
Lương Ôn Thư ngượng ngùng gãi mũi:
“Tại người ta còn chưa chịu gả cho con mà…”
“Vậy là do mày không có bản lĩnh!” — ông lập tức quay sang tôi, lại trở về vẻ mặt thân thiện đầy từ ái, đổi mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng — chắc từng học cải lương ở Tứ Xuyên rồi!
“Tiểu Tống này, nhà chúng ta và nhà cháu cũng coi như có chút giao từ đời trước. Thằng cháu nhà ông, không phải ông khoe, từ bé đã ông đích thân dạy dỗ, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề. Mới nãy ông cũng chứng kiến cách nhà họ Tống xử lý nội loạn, ông vô cùng tán thưởng. Một gia tộc muốn lớn mạnh, phải như mới . Thế nên, chuyện hôn sự này, ông hoàn toàn đồng ý. Nhân tiện hôm nay bố cháu cũng có mặt ở Y thị, sao không ngồi xuống bàn bạc luôn chuyện cưới xin?”
Một tiếng “!” vang lên rõ mồn một từ phía sau!
Tôi giật mình quay lại — không phải bố tôi, may quá — là bác cả với vẻ mặt rạng rỡ tươi tiến lại gần.
Bác cả bắt tay chào hỏi rôm rả với ông nội Lương Ôn Thư, rồi thẳng thắn định luôn chuyện hôn nhân!
“Bác Lương này, em trai tôi hôm nay mới vừa dứt chuyện đứa con bất hiếu, tâm trạng còn chưa yên. Vài hôm nữa, khi nó nguôi ngoai rồi, tôi sẽ dắt nó sang nhà bác chính thức cầu hôn!”
“Chúng tôi là bên đến rước dâu, đương nhiên phải là chúng tôi đến trước! Tuần sau tôi sẽ dắt đứa cháu trai còn coi mặt này tới cửa cầu thân!”
Ơ… cho hỏi, có ai hỏi ý kiến tôi — đương sự — chưa ?!
Tôi nghi ngờ Lương Ôn Thư:
“Anh dụ em tới buổi tiệc hôm nay… có phải đã tính hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Ánh mắt ấy lập tức tránh né, không dám tôi:
“Không có! Rõ ràng là em tự muốn mượn buổi tiệc này xử lý thằng em trai em mà!”
“Tại sao ba em cũng đột nhiên xuất hiện?” — Tôi liếc quanh, thấy ngay trên màn hình chào mừng có dòng chữ in rõ: Đơn vị tổ chức – Tập đoàn Lương thị!
Vừa nãy lo mặt Tống Trì Hạo nên không để ý, giờ mới nhận ra!
“Cho nên… tất cả những người hôm nay có mặt, đều do mời tới?” — tôi hạ giọng, lạnh lùng hỏi.
Lương Ôn Thư lùi lại hai bước, chắp tay đầu hàng:
“Anh chỉ… vừa giúp em dạy dỗ em trai, vừa tiện thể giải quyết luôn chuyện của tụi mình! Thật sự là tiện thể thôi mà!”
“Tiện thể cái đầu á! Với tâm cơ thủ đoạn của , sau này em sao đấu nổi đây hả?!”
Lương Ôn Thư giơ tay đầu hàng:
“Anh không dám dùng thủ đoạn với em đâu! Chỉ lần này thôi, duy nhất một lần!”
Thấy tôi giơ tay định vung chưởng, ấy lập tức bỏ chạy.
“Lương Ôn Thư, đứng lại đó cho em!!”
“Vợ tha mạng!!”
Người nhà họ Tống và họ Lương đứng theo bóng chúng tôi, rộ cả hội trường.
(Hết)
Bạn thấy sao?