Người Tình Bất Ngờ – Chương 4

Nói rồi nháy mắt với ,

“Lần này cho thấy thực lực của em!”

Quả nhiên, sau khi tin tức Tống Trì Hạo bị nhà họ Tống đoạn tuyệt lan ra, điện thoại của hắn bị gọi đến nổ tung.

Hắn cuống cuồng giải thích với các nhà cung ứng, rõ ràng không có hiệu quả gì.

Từ Tri Mộng hoảng hốt hỏi dồn:

“Xảy ra chuyện gì ? Sao lại như thế?”

Tống Trì Hạo không còn dịu dàng như trước, gào lên:

“Bọn họ đều đòi tiền! Chuỗi vốn sắp đứt rồi!”

“Không thể nào! Sao có thể ?” – Từ Tri Mộng hoảng loạn, chạy vòng vòng tại chỗ. Cô ta quay sang muốn vay tiền từ đám đông xung quanh, ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đã rút lui hết.

“Người đến vì lợi, kẻ đi cũng vì lợi” – câu này chứng minh rõ ràng nhất lúc này.

Tôi thong thả bước lại gần, nụ mang theo sự mỉa mai:

“Tống Trì Hạo, em thật to gan. Có mấy chục vạn vốn khởi nghiệp mà dám ký đơn hàng ba chục triệu? Chuỗi vốn không đứt mới là lạ!”

Hắn trừng mắt tôi:

“Tôi có thế chấp! Chờ giao hàng, nhận tiền về là xoay dòng tiền!”

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

“Ồ? Em thế chấp cái gì ?”

Chưa đợi hắn trả lời, tôi đã mỉm lạnh:

“Em thế chấp là… cái danh đại thiếu gia nhà họ Tống! Giờ em không còn danh phận đó nữa, em nghĩ mình còn lại gì? Thật sự có năng lực khởi nghiệp từ con số không sao?”

Hắn lảo đảo một bước, Từ Tri Mộng vội đỡ lấy:

“Trì Hạo, giờ phải sao? Công ty… sản rồi à?”

Tống Trì Hạo gạt tay ta ra, giận dữ quát:

“Làm sao tao biết?! Còn không phải tại mày! Thấy đơn hàng nhiều thì hưng phấn, tao đã chuỗi cung ứng không kham nổi, mày lại không nghe, giờ thì hay rồi!”

“Anh sao lại trách em? Hồi đó là gật đầu đồng ý mà! Em cũng vì muốn công ty phát triển nhanh, để những người từng coi thường phải ngậm miệng lại!”

Từ Tri Mộng như sực nhớ ra gì đó, lập tức túm lấy vai tôi, nghiến răng hỏi:

“Chắc chắn là chị giăng bẫy! Cố ý lừa chúng tôi rơi vào đúng không?!”

Tay ta bóp vai tôi đến đau buốt, tôi hất mãi không ra.

May mà một bàn tay khác vươn tới, mạnh mẽ gỡ tay ta ra, bảo vệ tôi trong vòng tay:

“Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu. Rồi quay lại Tống Trì Hạo — cái cách hắn trút hết trách nhiệm lên đầu phụ nữ, khiến tôi chỉ thấy… kinh tởm!

Một người đàn ông, thất bại mà không dám gánh lấy hậu quả, lại đi đổ lỗi cho người bên cạnh — hắn không chỉ mất hết liêm sỉ, mà còn vứt luôn cả lòng tự trọng.

Từ Tri Mộng bị hắn hất văng ra, ngã sóng soài xuống đất. Tống Trì Hạo không thèm liếc mắt lấy một cái.

Hắn Lương Ôn Thư, lại tôi, đột nhiên nở nụ lạnh:

“Chị, người này là trai chị à?”

Thực ra chẳng cần tôi trả lời, hành của Lương Ôn Thư đã lên tất cả.

Hắn như bị kích , bật thành tiếng:

“Chị cố giấu, chính là để tôi bị bẽ mặt như hôm nay đúng không?”

Tôi lạnh lùng hỏi lại:

“Tống Trì Hạo, em đang ?”

“Tôi đang gì à?” — Hắn chỉ vào mình, rồi lại chỉ sang Lương Ôn Thư, “Lương Ôn Thư, người thừa kế Tập đoàn Lương thị, từng nhiều lần lên trang bìa các tạp chí tài chính, chị đừng với tôi là tôi nhận nhầm người đấy nhé. Chị có trai như thế này, còn tranh giành quyền thừa kế Tống thị với tôi gì? Chẳng lẽ…”

Hắn nở nụ đầy ác ý, “Chẳng lẽ Lương Ôn Thư chỉ đang chơi với chị thôi à?”

Tôi trợn tròn mắt hắn, không thể tin nổi — tôi chưa từng nghĩ rằng trong đời này, mình lại có ngày bị chính em trai ruột ra những lời độc địa đến thế.

Không kiềm nữa, tôi giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Hắn nghiêng đầu tránh vẫn để lộ vẻ mặt đầy bướng bỉnh và không phục.

Lương Ôn Thư lạnh lùng hắn:

“Tôi và ấy, chỉ cần ấy đồng ý, lập tức có thể kết hôn. Chúng tôi không có ý định giấu giếm gì, chỉ là chuyện cảm là chuyện riêng, không cần thiết phải công khai quá sớm. Còn cái gọi là quyền thừa kế Tống thị ấy à, vốn không liên quan gì đến việc chúng tôi có cưới nhau hay không. Hơn nữa, có thể cậu không biết — nhà họ Tống tuy không có tổ huấn ‘truyền nữ không truyền nam’, lại có một điều: Người có năng lực thì nắm quyền! Nếu không, tại sao Tống – bố cậu – không phải trưởng tử mà vẫn kế thừa sản nghiệp nhà họ Tống?”

“Đúng !” — Một giọng vang lên đầy uy lực phía sau.

Tôi quay đầu lại, thấy tất cả người nhà họ Tống đang đồng loạt bước vào hội trường từ cửa lớn.

Khi bác cả, bố tôi và dì hai bước đến đứng cạnh tôi, Tống Trì Hạo cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, quỳ sụp xuống đất.

Hắn cúi đầu, cả người rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, trông đầy chán nản và thất bại.

Bố tôi lắc đầu, giọng trầm thấp mà đầy thất vọng:

“Trì Hạo, bố mãi vẫn không hiểu vì sao con lại trở nên thế này. Cho đến khi bố đích thân đến chi nhánh, điều tra lại camera giám sát ba tháng gần đây, bố mới hiểu ra mọi chuyện. Vì con từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nên vừa ra xã hội bố đã cho con giữ chức cao ở chi nhánh. Không ngờ chính vì thế mà con. Bị người ta tâng bốc quá, con bắt đầu tự mãn, rồi tham vọng ngày càng lớn. Khi đã nếm vị ngọt của quyền lực và tiền bạc, con bắt đầu muốn leo cao hơn, chiếm nhiều hơn.”

“Nói về Từ này, ban đầu có lẽ con chỉ định chơi bời qua đường, đúng không?”

Từ Tri Mộng quay đầu Tống Trì Hạo, ngây người như bị sét đánh.

Tôi khẽ liếc ta một cái, có phần thương . Cô ta đúng là muốn mượn Tống Trì Hạo để bước chân vào nhà giàu, chưa chắc không có chút thật lòng.

Tống Trì Hạo vẫn cúi đầu im lặng, để mặc bố tôi trách mắng.

“Cô ta có chút thông minh, biết lựa lúc con bị cả nhà quay lưng để chen vào đứng bên con, mong tạo ra ‘ nghĩa cùng hoạn nạn’ mà bước vào nhà họ Tống. Còn con – lợi dụng sự khôn ngoan nửa mùa ấy để thể hiện dã tâm của bản thân. Con tưởng bọn ta sẽ nhượng bộ sao? Chỉ vì con là con trai duy nhất của bố à?”

Cuối cùng, Tống Trì Hạo ngẩng đầu, khẩy hai tiếng:

“Chứ không phải sao? Chẳng lẽ để chị ấy thừa kế sản nghiệp nhà ta? Bố xem, người đang đứng cạnh chị ấy là ai — Lương Ôn Thư của nhà họ Lương. Nếu bố giao Tống thị cho chị ấy, chẳng khác nào biến Tống thị thành của hồi môn, để sau này bị Lương thị thâu tóm à? Bố đúng là hồ đồ rồi!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, dì Hai đã bước ra trước, giận dữ :

“Trì Hạo, sao con có thể trở nên như thế này? Làm người phải có lương tâm! Bố con không hề hồ đồ, cả nhà họ Tống này, chính con mới là người hồ đồ nhất! Bố con đã sớm quyết định rồi — Tống thị sau này sẽ do họ thứ hai của con từ nước ngoài trở về tiếp quản!”

Tôi lặng lẽ bố, trong lòng đồng với quyết định ấy. họ là người thông minh nhất trong thế hệ chúng tôi, từng du học MBA, năng lực và tư duy đều rất vượt trội. Để ấy tiếp quản Tống thị, là lựa chọn sáng suốt nhất.

“Không thể nào! Tại sao lại để hai thừa kế? Tống thị là của tôi! Là của tôi!” — Tống Trì Hạo hét lên như phát điên.

Bác cả nhướng mày, lộ rõ vẻ chán ngán:

“Trì Hạo, Tống thị không phải là tài sản riêng của một mình ai, nó là của cả nhà họ Tống. Nếu có sâu mọt như cậu…” — ông chỉ thẳng vào Tống Trì Hạo, “Thì chúng tôi sẽ hợp sức ném thẳng ra ngoài! Ai đưa Tống thị phát triển tốt hơn, bất kể là nam hay nữ, cưới hay chưa cưới — người đó sẽ giao quyền!”

“Nhưng bố tôi đang giữ nhiều cổ phần nhất!”

Bác cả bật vì quá tức:

Đ/ọ.c full tại page Gó_c Nh(ỏ) c.ủa Tuệ L,â.m!

“Bố cậu nắm 37% cổ phần, còn chưa đến phân nửa. Cậu tưởng tại sao lại như ?”

Bác chen vào, giọng sắc bén:

“Vì nhà họ Tống không cho phép ai độc quyền chuyên quyền! Chỉ cần phần còn lại của nhà họ Tống đoàn kết, thì chúng tôi mới là người nắm Tống thị! Nhóc con, chuyện rõ ràng như thế mà còn nhảy ra tranh quyền đoạt lợi, cậu nghĩ mình thông minh lắm chắc?”

Dì hai cả khẩy một tiếng:

“Đầu óc rỗng thì cũng đi, đừng để nước tràn vào là !”

Bác cả cũng mỉa mai:

“Cái đầu của mày mọc ra là để cho cao thêm tí vóc dáng à?”

Bố tôi tức đến mức mặt đỏ bừng, dù sao đó vẫn là đứa con trai ông đã nuôi suốt hai mươi lăm năm — có muốn buông tay cũng không dễ dàng gì.

Tôi bước đến đỡ bố, ông liếc tôi rồi gằn giọng, hạ quyết tâm:

“Giống như các trưởng bối vừa : Tống thị không phải của riêng bố, nên càng không thể là của con! Công ty của con để lại đống nợ, sẽ để chi nhánh tiếp quản xử lý. Còn con, hãy ra nước ngoài sống đi, đừng dính dáng gì đến Tống thị nữa. Sau này số cổ phần bố để lại đủ để con sống yên ổn cả đời.”

“Bố! Sao bố có thể đối xử với con như ! Con không đi! Con không đi!” — Tống Trì Hạo gào lên, vùng đứng dậy khỏi mặt đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...