Người Tình Bất Ngờ – Chương 1

1.

Hôm nay là ngày ba mươi Tết, họ hàng bè đều tề tựu về nhà tôi ăn Tết. Nhưng mãi đến năm rưỡi chiều, em trai vẫn chưa về tới.

Mẹ tôi giục tôi gọi điện cho nó, bảo bao nhiêu người phải đợi một đứa con nít thì không hay chút nào.

Vừa bấm máy, đầu dây bên kia em trai đã gấp gáp hét lên:

“Chị ơi, bọn em tới dưới nhà rồi!”

“Bọn em?”

Tôi còn chưa kịp hỏi, bên kia đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn và tiếng thở hổn hển. Tôi chỉ đành nuốt câu hỏi xuống, dặn nó:

“Mau lên đi, chỉ còn thiếu mình em thôi đó.”

Cúp máy xong, tôi ra cửa đứng đợi. Không tới hai phút, cửa thang máy mở ra, em trai tôi dắt theo một ăn diện lòe loẹt đứng trước mặt tôi, hớn hở giới thiệu:

“Mộng Mộng, đây là chị !”

“Em là?”

Ánh mắt người con kia đảo quanh, săm soi tôi từ đầu đến chân. Tôi cũng không khách khí mà đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Cả người mặc đồ hiệu bó sát, cằm nhọn mắt to, cũng xinh toàn mùi dao kéo.

Đ_ọc full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các .

“Đây là em, Từ Tri Mộng!” – Tống Trì Hạo phấn khởi .

Tuy tôi không thích cái kiểu liếc x,é,o người khác của ta, chưa tiếp nhiều thì cũng không nên đánh giá vội. Đây là lần đầu tiên Tống Trì Hạo dẫn về ra mắt, dáng vẻ chắc định đưa về gặp người lớn, nên tôi nghiêng người nhường chỗ để họ vào nhà.

Tống Trì Hạo kéo Từ Tri Mộng bước vào. Ai ngờ vừa đi ngang tôi, ta đã khẽ khẩy, tròn xoe mắt đầy nghi hoặc tôi hỏi:

“Chị ơi, nghe chị qua Tết là tròn ba mươi rồi à? Năm nay có dắt trai về nhà không?”

Tôi nhíu mày, trong lòng bực bội – đây là đang mỉ,a m,ai tôi là “bà ế” phải không?

Nhưng dù sao ta cũng là người ngoài, tôi không tiện nổi nóng, liền quay sang em trai. Nó lại giả vờ đông ngó tây, tránh ánh mắt tôi.

Lòng tôi chùng xuống.

Từ Tri Mộng lại tiếp lời:

“Chị à, phụ nữ lớn tuổi rồi thì khó tìm người thích hợp lắm, đừng quá kén chọn nữa, tìm đại ai đó rồi cưới đi thôi.”

Nói rồi bỗng khoa trương che miệng lại, thốt lên:

“Chị không định cứ ăn bám nhà họ Tống mãi đấy chứ? Nhà họ Tống đúng là giàu có thật, sau này tất cả cũng là của em và Trì Hạo đó nha! Em trước luôn, em không định nuôi một bà ế đâu đấy!”

Một tràng khiến lửa giận trong lòng tôi bốc lên tận đỉnh đầu – đây là loại người gì thế này?

Chưa đến việc tôi đã có trai, chỉ là chưa muốn kết hôn sớm, muốn sống thong thả thêm vài năm. Dù không có trai, dù không có tài sản nhà họ Tống, tôi cũng hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân!

Cô ta còn chưa chính thức bước chân vào cửa nhà họ Tống, đã tự xem mình là chủ nhân rồi sao?

Nếu để ta thật sự gả vào đây, e rằng tôi – chị – cũng không có chỗ đứng nữa!

2.

Căn hộ cao cấp này là mẹ tôi mua riêng vì bị đ,au khớp gối, không muốn ngày ngày phải leo lên leo xuống biệt thự.

Thiết kế đặc biệt nhất của nó là… rất trống trải.

Mẹ tôi đã đập hết các bức tường không chịu lực, tuy rằng chúng tôi đang đứng ở cửa, những gì xảy ra nãy giờ đều bị khách khứa trong phòng khách thấy rõ mồn một.

Tôi còn chưa kịp mở miệng mắng, bác đã đứng phắt dậy, cất cái giọng oang oang quen thuộc:

“Ối trời ơi, bây giờ giới trẻ còn cổ hủ hơn cả mấy người già tụi tôi! Chưa bước vào cửa nhà đã bắt đầu quản chị chồng rồi. Nếu thật sự gả vào, người nhà họ Tống chúng ta còn ăn cơm không?”

Từ Tri Mộng hoảng hốt quay đầu lại, lúc này mới nhận ra phòng khách ngồi đầy người, ai nấy đều đang ta như đang xem trò , sắc mặt ta đỏ ửng cả lên. Vội vàng nép vào sau lưng Tống Trì Hạo, nức nở kéo áo hắn:

“Trì Hạo, em không có ý đó đâu, em chỉ có lòng tốt thôi mà…”

Tống Trì Hạo vội vàng xoa tay ta để trấn an, :

“Bác à, Mộng Mộng không có ý như đâu, bác quá rồi.”

Nhị thẩm khẩy:

“Trì Hạo, mắt mũi cậu để đâu ? Chúng tôi già rồi không muốn quản, vẫn chưa ch,e,t đâu nhé! Cô Từ này, trước khi bước chân vào nhà họ Tống, tốt nhất là soi gương kỹ lại xem trên đầu có mấy cọng hành, không có thì mau ra chợ mua vài bó cắm lên đầu rồi hãy đến đây giả vờ giả vịt!”

Tôi lạnh lùng sắc mặt Tống Trì Hạo càng lúc càng đen, trong lòng cũng ngày càng thất vọng với đứa em trai mà tôi từng cưng chiều từ nhỏ đến lớn.

Tôi không thể ngờ, nó lại biến thành cái kiểu chỉ biết đương mù quáng, không chỉ mặc kệ người khác s,ỉ nh,ục tôi, mà còn ngày càng thiếu tôn trọng người thân và trưởng bối.

Bên cạnh đã vang lên tiếng khóc thút thít của Từ Tri Mộng:

“Trì Hạo, có phải mọi người không thích em không? Có phải vì em nhà nghèo nên ai cũng coi thường em?”

Trời ạ, không còn không ai biết nhà nghèo, giờ thì gán cho chúng tôi luôn cái tội kỳ thị người nghèo!

“Không đâu, em yên tâm, chỉ là mọi người chưa tiếp nhiều thôi. Sau này tiếp rồi, nhất định sẽ thích em. Em tốt bụng và dễ thương như thế mà!”

Dì Trương – thân của mẹ tôi – từ trong phòng khách đi tới, nắm lấy tay tôi, :

“Yên Nhiên à, đừng vì người ngoài mà tức giận. Có người bề ngoài chải chuốt lộng lẫy, bên trong thì nên ăn thêm chút mỹ phẩm cho đẹp cả tâm hồn!”

Dì Trương khiến tôi bật , cũng chẳng buồn để ý đến cái cặp nhân đang ríu rít bên kia nữa, mà theo dì đi vào phòng khách.

Dì Trương kéo tôi ngồi xuống cạnh dì, rõ ràng là đang chống lưng cho tôi.

Các bác các cũng liên tục phụ họa, thể hiện rõ thái độ đứng về phía tôi.

“Đừng hòng để con nhỏ đó bước chân vào nhà họ Tống! Nếu để nó vào, mấy chục năm sống của bác coi như phí hết rồi!”

Tôi mỉm trấn an:

“Kệ họ đi, chúng ta vui vẻ ăn Tết của mình!”

Thế là mọi người lại trò chuyện rôm rả, chẳng ai buồn để ý đến Tống Trì Hạo và Từ Tri Mộng đang rúc vào một góc nữa.

3.

Cuộc cãi vã bên ngoài hoàn toàn không bị bố mẹ tôi – đang bận rộn trong bếp – phát hiện ra. Đến khi mẹ tôi hấp tấp chạy ra hỏi tôi em trai đã về chưa, tôi chỉ tay về phía góc nhà – nơi hai người kia đang rì rầm to nhỏ.

Mẹ tôi sững người Từ Tri Mộng:

“Con bé đó là ai ?”

Tôi bĩu môi:

“Bạn của con trai mẹ đó, còn tự xưng là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tống!”

Vừa hay lúc đó bố tôi cũng bưng một chai Mao Đài từ bếp đi ra, nghe thấy liền quát lớn:

“Tống Trì Hạo, m,ày về nhà mà không chào hỏi trưởng bối à? Lễ giáo của m,ày ăn hết vào bụng ch,ó rồi hả?!”

Tống Trì Hạo bị tiếng quát giật mình, lập tức đứng bật dậy như phản xạ có điều kiện.

Từ Tri Mộng lúc này lại ra vẻ ngoan ngoãn, đứng yên bên cạnh Tống Trì Hạo.

Giọng trầm ấm như loa phóng thanh của bố tôi tiếp tục vang lên:

“Con bé đó là ai? Mày đã chào hỏi chưa mà dám dắt về nhà?”

Bố tôi từ nhỏ đã nuôi dạy để kế thừa sản nghiệp, luôn đặt lễ nghi và giáo dưỡng lên hàng đầu. Kiểu hành vi “tiền trảm hậu tấu” như của Tống Trì Hạo là điều ông ghét cay ghét đắng.

Đúng lúc đó, bác liền đứng dậy, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa xảy ra lúc mới gặp mặt.

Tống Trì Hạo há miệng định giải thích, bố tôi đã giận đến mức chỉ thẳng tay đuổi:

“Còn Từ gì đó! Có lẽ chưa biết một điều: Nhà họ Tống chúng tôi có gia quy – nuôi con trai kham khổ, nuôi con hết mực thương, gia sản chỉ truyền con , không truyền con trai! Trì Hạo năm nay cũng hai lăm tuổi rồi, tới lúc nên ra đời dựng sự nghiệp! Tất cả thẻ phụ của nó sẽ bị cắt, căn hộ cao cấp ở Y thị cũng sẽ bị thu hồi. Nó phải tự mình ra ngoài lập nghiệp. Còn – nếu thật lòng nó – chắc chắn sẽ nguyện cùng nó vượt qua những ngày tháng cơ cực chứ?”

4.

Nghe đến đó, sắc mặt Từ Tri Mộng lập tức thay đổi. Cô ta vô thức siết chặt tay Tống Trì Hạo.

“Bác trai, cháu hiểu đây là bác đang thử lòng cháu. Xin bác yên tâm, người cháu là Trì Hạo, chứ không phải tiền của ấy. Dù ấy không thừa kế, cháu tin vào năng lực của Trì Hạo, tin ấy sẽ cho cháu một cuộc sống tốt đẹp!”

Tên “não ” Tống Trì Hạo lập tức cảm ôm chầm lấy ta:

Đ_ọc full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các .

“Mộng Mộng, biết em khác với bọn người ham vật chất kia!”

Nói xong, hắn quay sang bố tôi, không còn dáng vẻ rụt rè nữa, mà thay vào đó là sự cứng đầu thách thức:

“Bố, từ nhỏ đến lớn con chưa từng nghe nhà mình có cái gọi là ‘gia quy truyền con không truyền con trai’. Nếu có thật, sao bố lại kế thừa Tập đoàn Tống thị? Đáng lẽ phải dì Hai mới đúng!”

Mọi người đều sững sờ hắn – không ai ngờ hắn lại dám “ăn cây táo rào cây sung”, theo lời tiểu tam mà phản kháng cả nhà.

“Con biết mọi người từ nhỏ đã thương chị hơn con, con cũng là con trai của bố mẹ mà. Bố mẹ thiên vị như thế, không sợ con đau lòng, sau này chẳng ai lo chuyện ma chay cho bố mẹ à?”

Ở quê chúng tôi có phong tục – khi người lớn mất, con trai phải “đập vỡ chậu tiễn đưa”. Tuy giờ không còn mê tín như trước, những tập tục đó vẫn ăn sâu trong lòng người dân.

Bố tôi tức đến nỗi mặt co giật, giơ luôn chai Mao Đài định đập xuống. May mà bác trai tiếc rượu, vội chạy tới giành lấy ôm vào lòng.

“Dạy con thì cũng không cần phải lãng phí rượu ngon thế!”

Mẹ tôi cũng vội chạy đến vuốt ngực bố:

“Bình tĩnh lại đi, ông bị huyết áp cao, tức giận thân thể thì sao?”

Bố tôi chỉ vào mặt Tống Trì Hạo:

“Con nghe thử xem, mấy lời này ra là của người sao?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...