Người Tình 20 Tuổi [...] – Chương 8

Chỉ là, vài ngày sau, khi Khổng Húc Quang đang chơi với con trai trong phòng khách, điện thoại hắn ta lại nhận một tin nhắn."Nếu hôm nay không đến gặp tôi, tôi sẽ phanh phui hết những chuyện xấu xa của , cùng c.h.ế.t cả lũ."Vài giây sau, lại có thêm một tin nhắn nữa."Tối mai chín giờ, tôi đợi ở Hồ Thiên Nga, không đến tôi sẽ nhảy xuống."Số điện thoại này tôi chưa từng thấy, tôi biết là Trần Hi. Chương 16Để chứng minh sự trong sạch của mình, Khổng Húc Quang đã dẫn tôi đi cùng.Trần Hi quả nhiên đang đợi ở nơi vắng vẻ ít người, còn tôi thì ngồi trong xe .Trần Hi kích vô cùng, tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng hét lớn của ta, "Vậy thì cứ chờ đấy, đừng hòng ai sống yên ổn!"Sau đó, ta theo ánh mắt của Khổng Húc Quang, thấy tôi đang ngồi trong xe, liền chạy như điên đến cửa sổ ghế phụ, buông lời lẽ thô tục, mắng chửi tôi thậm tệ.Một con tiểu tam, lại dám mắng vợ cả, không hiểu ta lấy đâu ra cái gan đó.Có lẽ là vì ngu ngốc thôi.Nhưng tôi không hề tức giận, bởi vì dáng vẻ hiện tại của Trần Hi với đôi mắt sưng đỏ, tóc tai rối bời, khuôn mặt đỏ bừng vì uất ức, không cam lòng và giận dữ, trông thật xấu xí, là đủ để tôi hả hê rồi.Tôi lại một lần nữa thấy may mắn vì mình đã giữ bình tĩnh khi phát hiện ra chuyện ngoại , nếu không, có lẽ tôi của ngày hôm đó cũng sẽ giống như Trần Hi bây giờ.Sau khi Khổng Húc Quang và tôi lái xe rời đi, ta liên tục xin lỗi. Vừa rồi tôi bị mắng chửi thậm tệ như , ta đều thấy, là người ra mọi chuyện, giờ đây ta cảm thấy vô cùng áy náy.Nhưng lời xin lỗi của ta, cứ như tiếng rắm , không ngừng vang lên trong chiếc xe chật hẹp, khiến người ta buồn nôn."Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa."Tôi đáp lại một cách qua loa, ta mới chịu im lặng.17Thấy Khổng Húc Quang không có phản ứng gì, Trần Hi liền nghĩ cách tôi khó chịu.Cô ta gọi điện cho tôi, "Nhìn thấy tôi mất hết tất cả, thấy hả hê lắm phải không?"Tôi hỏi ngược lại, "Lúc tiểu tam, hoại gia đình người khác, không nghĩ đến kết cục này sao?"Nhưng Trần Hi không hề ăn năn, ngược lại còn khẩy."Nghĩ thì sao? Tôi có thứ tôi muốn là rồi.""Hôm nay gọi điện cho chỉ muốn cho biết, tôi vẫn còn giữ một số bằng chứng chồng ngoại !""Nếu không muốn lấy công ty mà hai người cùng dựng từ hai bàn tay trắng ra trò , thì đưa cho tôi 5 triệu, tiền vào tài khoản tôi sẽ lập tức rời đi, không dây dưa nữa."Tôi cứ như nghe thấy một câu chuyện , đặc biệt là khi Trần Hi cố tỏ ra bình tĩnh, giọng vẫn run rẩy không giấu ."Em à, em muốn gửi cho ai? Đồng nghiệp của công ty tôi, hay khách hàng của chúng tôi, hay bố mẹ của chúng tôi?""Em à, em không có não à? Trên đời này chỉ có mỗi Khổng Húc Quang ngoại thôi sao? Mấy thứ đó của em có thể nên sóng gió gì? Chúng tôi đâu phải công ty niêm yết, sợ chi cái này? Tôi chỉ cần lên tiếng “vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp” là có thể ổn định hình, đơn giản lắm.""Còn nữa, em à, tôi đã điều tra rõ ràng về em rồi, em nghĩ việc em tung video Khổng Húc Quang ngoại lên mạng sẽ tổn đến ta nhiều hơn, hay việc tôi tung video em lên giường với Khổng Húc Quang, rồi lại lên giường với Tiểu Phi lên mạng ảnh hưởng lớn hơn?"Tôi không Tiểu Phi là do tôi sắp xếp, chỉ với ta rằng, tôi đã điều tra ta.Ai lại đi tiết lộ nhiều thông tin như để kích một kẻ điên chứ.Trần Hi quả nhiên sợ hãi, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng ta hít vào một hơi lạnh, ta "Cô… " mãi, như bị bóp nghẹt cổ họng, không nên lời.Trong lòng tôi lập tức sảng khoái vô cùng, tôi âm thầm lên kế hoạch bấy lâu nay, quả nhiên đã phản công hoàn toàn như mọi khi.Cô ta thậm chí còn không phải là một đối thủ xứng tầm, tiếng khóc bên tai ngày càng lớn.Nhưng tôi không thấy tội nghiệp, này chỉ khóc vì sự thất bại của mình, chứ không phải vì hối hận.Tôi không phải thánh mẫu, ngược lại tôi chỉ là một người bình thường có thù tất báo."Cuối cùng thêm một câu, Tiểu Phi của em đã đi khám nam khoa, ta, bị bệnh t.ì.n.h d.ụ.c đấy."Sau đó, tôi kết thúc cuộc trò chuyện, chặn số người này.

18Về đến nhà, Khổng Húc Quang đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn, chờ tôi.Sau khi ngồi xuống, tôi cứ chằm chằm vào ta.Anh ta bị tôi đến mức toàn thân nổi da gà."Vợ, em sao ?""Vừa rồi Trần Hi gọi điện cho em, mắng em một trận.""Cái gì?""Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, ta với em rằng, ta bị bệnh dục..."Tôi thay đổi một chút nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Trần Hi, thuật lại cho gã đàn ông trung niên ngu ngốc ham mê trẻ này.Khổng Húc Quang sững sờ cả người.Tôi thấy rõ từng biểu cảm của ta, không muốn bỏ sót bất kỳ điều gì.Trần Hi đồng thời duy trì quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c với Tiểu Phi bị bệnh t.ì.n.h d.ụ.c và Khổng Húc Quang, chẳng lẽ Khổng Húc Quang không bị lây bệnh?Người đàn ông này, luôn tự cho mình là đúng, chỉ biết thỏa mãn bản thân mà không quan tâm đến người khác, căn bản không thích dùng biện pháp an toàn.Khổng Húc Quang bàng hoàng hồi lâu, vung tay hất đổ hết thức ăn trên bàn."Con khốn! Con khốn nạn!"Tự lẩm bẩm mắng Trần Hi, hoặc là Tiểu Phi.Tôi không thêm lời nào nữa, đi lên lầu.Khổng Húc Quang, ngoại , tự mình, cảm giác thế nào?19Ba ngày sau, tôi nhận một tin nhắn trên thẻ phụ, là Tiểu Phi đã trở về từ Quảng Đông."Chị."Tôi không trả lời.Anh ta gọi điện cho tôi, tôi cũng không nghe.Tôi không biết ta muốn gì, cũng không muốn biết.Tôi rút thẻ điện thoại ra, ném vào thùng rác có tên "Rác thải độc ".

 

Hoàn toàn văn 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...