Người Tin Cậy Hóa [...] – Chương 1

Khi đến khách sạn bắt gian, tôi còn kích hơn cả tôi.

“Triệu Tòng Gia cái đồ khốn nạn! Niệm Niệm, cậu xem, hắn ta sao dám chứ? Sao có thể đối xử với cậu như ?”

Cô ấy tức giận đến đỏ bừng mặt, vẻ mặt đầy sự sụp đổ và phẫn nộ.

Còn tôi chỉ bình thản mỉm , ngược lại hỏi:

“Hắn ta ngay cả cậu cũng ngủ rồi, thì còn gì mà không dám ngủ với người khác nữa?”

1

Vừa dứt lời, thang máy lại chìm vào tĩnh lặng.

Qua vách thang máy phản chiếu, tôi thấy gương mặt Minh Gia Gia sau khi lớp ngụy trang rơi xuống.

Sự phẫn nộ cố ý bày ra dần tan biến.

Mi mắt ấy khẽ giật hai cái, rồi mới chạm phải ánh mắt bình thản của tôi.

“Niệm Niệm, tại sao cậu không tức giận?”

Tôi không đáp.

Thang máy dừng lại ở tầng 99.

Sau tiếng “đinh” vang lên, tôi bước ra.

Hành lang khách sạn trải thảm cách âm.

Dài dằng dặc, không thấy điểm cuối.

Tôi giẫm lên đó, cảm giác như đang bước trên mây.

Vừa mở khóa điện thoại, tôi vừa bật chế độ quay phim.

Đồng thời, trong lòng thầm nghĩ—

Sao tôi có thể tức giận chứ?

Ngày này, tôi đã đợi suốt hai năm trời.

Tôi dừng chân trước cửa phòng 999.

Giơ tay gõ cửa.

Bên trong có giọng trầm thấp hỏi:

“Ai đó?”

Tôi giơ điện thoại lên, bình tĩnh đáp:

“Dịch vụ phòng.”

Ba giây sau, cửa mở.

Triệu Tòng Gia để trần phần thân trên, trên da còn vương vết cào mới, bên dưới chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm.

Thấy tôi giơ điện thoại, ta khẽ nhíu mày, rất nhanh đã giãn ra.

Tôi ghi hình ta từ đầu đến chân, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.

Sau đó lướt qua ta, đi thẳng vào phòng ngủ.

Trên chiếc giường lộn xộn, một nhỏ nhắn trần trụi đang cuộn mình ngủ say.

Cô ấy dường như quá mệt mỏi, nghiêng người ngủ thiếp đi.

Tôi tiến lên, định vén tóc để rõ mặt ta.

Nhưng cánh tay bị ai đó giữ lại từ phía sau.

“Niệm Niệm, đủ rồi.”

“Không cần quay tiếp nữa.”

Tôi thờ ơ gật đầu, xoay người, đưa ống kính trở lại hướng Triệu Tòng Gia.

“Được, ơn cho tôi biết—

giây phút này, ngay tại đây, bị tôi bắt gian tại trận, có thừa nhận mình ngoại không?”

Gương mặt người đàn ông tôi đã bên cạnh suốt sáu năm thoáng ngây ra, ngay sau đó lại trở nên sinh .

Anh ta bật ha hả, đến gập cả người.

Một lúc lâu sau, mới lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu đồng với tôi.

“Đúng, tôi thừa nhận, tôi ngoại rồi.”

“Vậy nên, Niệm Niệm—chúc mừng em…”

“Chúc mừng em cuối cùng cũng có thể ly hôn với tôi rồi.”

2

Tôi tờ đơn ly hôn có chữ ký của Triệu Tòng Gia, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Điều hòa trong quán cà phê này bị hỏng.

Ngồi yên trong phòng cũng có thể cảm nhận cái lạnh rõ rệt.

Tôi vô thức rụt người lại.

Minh Gia Gia ở đối diện nhấp một ngụm latte, thoáng liếc thấy vẻ đờ đẫn của tôi, không nhịn bật khẽ:

“Sao? Bây giờ lại không nỡ à?”

Tôi không để ý đến ấy, ấy lại càng hăng hơn:

“Trần Niệm, tôi thật, đúng là hèn hạ.”

“Đội nón xanh suốt hai năm, vất vả lắm mới tháo xuống , mà vẫn còn lưu luyến…”

“Hahaha, nực đến cực điểm!”

Thực ra tôi không hiểu.

Không hiểu vì sao ấy cứ cố chọc giận tôi.

Nhưng ấy đã thành công.

Nhìn đôi môi đỏ mọng kia không ngừng mở ra, không ngừng thốt lên những lời tôi chẳng muốn nghe.

Cuối cùng, tôi không nhịn nữa, cầm cốc Americano đá trên bàn, hắt thẳng vào mặt ta.

Thời tiết lạnh, đá tan rất chậm.

Từng viên, từng viên rơi xuống, đập thẳng vào mặt Minh Gia Gia.

Nhìn ấy bị lạnh đến run lên, tôi chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Thực ra tôi vốn không thích uống Americano đá.

Có lẽ ngay từ đầu gọi nó, cũng chỉ vì chờ đợi khoảnh khắc này.

Minh Gia Gia im lặng, lấy khăn giấy ra lau mặt.

“Niệm Niệm,” ấy đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ đầy khiêu khích với tôi, “thế này mới đúng.”

“Đối diện tôi, cậu không nên bình tĩnh như .”

“Cậu phải hận tôi, phải giật tóc tôi, phải tát tôi!”

“Dù gì, người dụ dỗ Triệu Tòng Gia ngoại ngay từ đầu… chính là tôi mà.”

Cô ta vừa vừa quan sát nét mặt tôi, dường như đang chờ mong thấy tôi mất kiểm soát thêm một lần nữa.

Nhưng không có.

Đọc tiếp tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Trên mặt tôi chẳng có biểu cảm gì, trong lòng cũng chẳng gợn lên chút sóng nào.

Cốc Americano đá tôi hắt ra, đã là phản ứng cảm cuối cùng mà Minh Gia Gia có thể khiến tôi tạo ra.

“Thay vì tưởng tượng xem tôi sẽ sụp đổ thế nào, chi bằng nghĩ xem—”

“—sau khi tiết lộ lịch trình riêng của Triệu Tòng Gia, đích thân đưa tôi đến bắt gian, ta sẽ xử lý ra sao đi.”

Nói xong, tôi đứng dậy rời đi.

Mà sắc mặt Minh Gia Gia, trong khoảnh khắc ấy, tái nhợt hẳn.

3

Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu có tuyết rơi.

Tuyết dày và dữ dội, phủ kín mặt đất.

Khung cảnh này, tôi chỉ mới thấy một lần, ba năm trước.

Khi ấy, để cưới tôi, Triệu Tòng Gia đã quỳ giữa trời tuyết suốt một ngày một đêm.

Anh ta ký sẵn thỏa thuận ly hôn với điều khoản ra đi tay trắng, cùng với hợp đồng bảo hiểm khổng lồ mà tôi là người thụ hưởng.

Những điều đó cuối cùng cũng khiến bố mẹ tôi xiêu lòng.

Chỉ là, đôi chân ta cũng từ đó để lại di chứng.

Mỗi lần trời trở lạnh hay mưa gió, đầu gối ta đau nhức như có kim châm.

Lúc nặng, thậm chí còn phải chống gậy để đi lại.

Những kẻ không ưa ta trong giới thường dùng chuyện này để chế nhạo, gọi ta là “tên què đáng chết.”

Nhưng ta chẳng hề bận tâm, mỗi lần bắt gặp ánh mắt xót xa của tôi, chỉ mỉm dịu dàng, nhẹ giọng an ủi:

“Niệm Niệm ngoan, không sao đâu. Anh cam tâm nguyện.”

Sau này, khi bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe hơi, đám họ hàng tranh nhau chia cắt tài sản.

Chính Triệu Tòng Gia là người vực dậy công ty mà tôi đáng lẽ thừa kế.

Khi đó, hơn ai hết, tôi hiểu rõ ta tôi đến nhường nào.

Vậy nên, vào cái đêm tôi phát sốt, trong lúc định gọi cho Triệu Tòng Gia, tôi lại bất ngờ thấy tin nhắn từ Minh Gia Gia.

Một tấm ảnh.

Khoảnh khắc đầu tiên, tôi nghĩ chắc mình đang sốt đến mơ hồ rồi.

Minh Gia Gia là cùng phòng đại học, cũng là người thân nhất của tôi.

Cô ấy xuất thân nghèo khó, còn có một cậu em trai, bố mẹ thì bòn rút từng đồng từ ấy.

Vì thế, tính cách ấy lạnh lùng, khép kín, hầu hết học đều xa lánh.

Nhưng chính ấy đã lao ra giúp tôi khi tôi bị đám côn đồ bám theo, kết quả bị thương nằm viện suốt một tháng.

Từ đó trở đi, mỗi khi mua đồ, tôi đều mua hai phần.

Mỗi lần đi chơi với Triệu Tòng Gia, tôi đều kéo ấy đi cùng.

Ban đầu, ấy luôn cúi gằm mặt, dần dần lại trở nên vui vẻ, cởi mở hơn.

Sau khi tốt nghiệp, tôi thậm chí đưa ấy vào việc tại công ty của mình.

Cô ấy cũng rất nỗ lực, không ngừng học hỏi và nâng cao năng lực.

Có thể , sau khi bố mẹ qua đời, Triệu Tòng Gia và Minh Gia Gia là hai người tôi tin tưởng nhất.

Nhưng tại sao?

Tại sao hai người tôi tin tưởng nhất… lại trần truồng ôm hôn nhau?

Tôi cố gắng mở to mắt, muốn bức ảnh rõ hơn.

Nhưng một phút sau, tin nhắn đã bị thu hồi.

Ngay sau đó, Minh Gia Gia gửi đến một dòng chữ:

【Niệm Niệm, cậu ngủ chưa?】

Hành che đậy vụng về đó khiến tôi hiểu ra rằng, tôi không hề nhầm.

Nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ điều gì.

Chỉ còn lại một nỗi hoang mang mơ hồ.

4

Sáng hôm sau, khi Triệu Tòng Gia trở về, ta còn mang theo cháo hải sản mà tôi thích nhất.

Đặt đồ ăn lên bàn, ta xoa xoa hai tay cho ấm rồi định đưa tay véo má tôi.

Trước đây, mỗi khi tôi lười rời giường, ta luôn thích đánh thức tôi theo cách này.

Nhưng khi rõ gương mặt đỏ bừng và đôi mắt mơ màng của tôi, sắc mặt ta lập tức thay đổi.

Trên đường đến bệnh viện, Triệu Tòng Gia vượt liên tiếp ba đèn đỏ.

Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, tay phải cắm kim truyền dịch.

Triệu Tòng Gia cúi đầu ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt lấy bàn tay trái của tôi.

Tôi khẽ cử , ta lập tức ngẩng đầu lên.

Nỗi hoảng loạn và bất lực trong ánh mắt đó không thể nào là giả.

Mắt ta đong đầy sự đau lòng, giọng run rẩy:

“Niệm Niệm, em sốt cao thế này, sao tối qua không gọi cho ?”

Tôi không hiểu sao ta có thể nhắc đến “tối qua một cách bình thản như thế.

Tôi há miệng, chưa kịp gì, nước mắt đã trào ra trước.

Không muốn gương mặt có vẻ “thâm ” kia thêm nữa, tôi lắc đầu, vùi mặt vào gối.

Triệu Tòng Gia tưởng tôi đang giận dỗi vì bị ốm, bật dịu dàng:

“Lớn thế này rồi, còn nũng vì bị bệnh à?”

“Ngoan nào, truyền xong chai này chúng ta về nhà nghỉ ngơi nhé.”

“Anh đã dời hết công việc hôm nay rồi, ở nhà chăm sóc em cả ngày.”

Giọng ta chỉ trở nên lạnh lùng khi cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

“Cô đến đây gì?”

Minh Gia Gia mỉm đáp:

“Tổng giám đốc Triệu, thân nhất của tôi bị bệnh, tôi không thể đến thăm sao?”

“Nhân tiện…” Cô ta giơ một tập tài liệu lên. “Tôi biết hôm nay nghỉ , có một văn bản quan trọng cần chữ ký, nên tôi đành phải tự mình mang đến đây.”

Nói xong, Minh Gia Gia bước đến giường bệnh, cúi người xuống, cẩn thận đắp lại chăn cho tôi.

Trong khoảnh khắc đó, ta “vô ” để lộ những vết hôn đỏ sẫm trên cổ.

Hương thơm thoang thoảng của hoa bách hợp dần lan tỏa trong không khí.

Tôi ngẩng lên, thẳng vào ta.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt mang theo sự châm chọc thoáng qua.

5

Tôi biết trạng thái của mình đã không còn bình thường nữa.

Trên đường về nhà, Triệu Tòng Gia không ngừng tìm chuyện để , cố gắng không khí bớt căng thẳng.

Nhưng tôi vẫn giữ im lặng suốt dọc đường.

Có lẽ ta cũng cảm thấy mất hứng, cuối cùng ngậm miệng lại.

Về đến nhà, tôi không đợi Triệu Tòng Gia đỗ xe mà đi thẳng lên lầu.

Anh ta theo sát phía sau, rốt cuộc không nhịn nữa, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, giọng cẩn thận:

“Niệm Niệm, rốt cuộc em sao ? Từ lúc ở bệnh viện đến khi về nhà, em không thèm để ý đến lấy một lời.”

Vòng tay ấy, vẫn ấm áp và quen thuộc như mọi khi.

Nhưng lúc này, nó lại khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến mức dạ dày quặn thắt.

Hương hoa bách hợp nhàn nhạt kia như bóp nghẹt cổ họng tôi một lần nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...