19
Trước cửa một căn phòng vắng vẻ, tôi đột nhiên bước chân nhẹ lại, rồi dừng.
Tần Triệt và Minh Yến không hiểu lý do cũng dừng lại theo tác của tôi.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, từ trong phòng bất ngờ vang lên một giọng sắc bén: “Cô điên rồi sao? Dám tranh giành thân thể với tôi! Nếu không phải tôi, đã phải lang thang bên ngoài!”
Đó là giọng của Tống Duyệt.
“Đây là thân thể của tôi, mới là kẻ từ bên ngoài đến. Cô hãy trả lại thân thể này cho tôi.” Giọng lần này ôn hòa hơn nhiều vẫn là của Tống Duyệt.
Cả ba chúng tôi đều sững người, chưa từng chứng kiến cảnh nào như thế này.
“Tôi chính là ! Cô chính là tôi! Tôi là từ một dòng thời gian song song! Nếu không muốn kết cục thảm như tôi thì hãy giao quyền kiểm soát thân thể cho tôi!”
“Nhưng muốn hủy hoại Tần Kiều Dương, tôi không độc ác như .”
“Đừng giả bộ thánh thiện! Cô không ghét ta sao? Mọi người đều thiên vị ta. Rõ ràng ta đã cướp đi mọi thứ của chúng ta!”
“Cô ấy không sai, người Tần gia đối với tôi cũng rất tốt. Ông nội cũng sẽ không bạc đãi huyết mạch thân sinh.” Giọng ôn hòa im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Cô đừng nghĩ có thể tách mình ra! Rõ ràng và tôi đều có chung ý nghĩ đó!” Giọng sắc bén, tức giận đến như muốn vỡ tung.
“…” Giọng ôn hòa không đáp lại.
“Cô ta chiếm lấy vị trí của chúng ta, hưởng thụ đãi ngộ của một thiên kim tiểu thư, còn chúng ta đến cha mẹ ruột là ai cũng không biết. Cô không căm hận sao?” Giọng sắc bén tiếp tục từng bước dẫn dắt, cố khơi gợi sự ác ý trong lòng đối phương.
“Không, không phải , tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đừng lừa gạt tôi thêm nữa.” Giọng ôn hòa mang theo tiếng nức nở, rõ ràng đang kịch liệt kháng cự.
……
Trước khi Tống Duyệt phát hiện, chúng tôi đã lặng lẽ rời đi, không để lại một tiếng nào.
20
Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, chúng tôi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Tần Triệt hoang mang chép miệng, giọng run rẩy mở lời: “Chuyện này thật là điên rồ à?” Câu của như một tiếng sấm.
Minh Yến thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Anh ấy tôi dò hỏi: “Em có tính toán gì không? Nghe ý tứ vừa rồi, dường như đang chuẩn bị gì đó để đối phó với em.”
“Ừ, tôi đã biết.” Sự nghi hoặc quanh quẩn trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng giải đáp phần nào.
Tại sao Tống Duyệt luôn thay đổi thất thường? Tại sao ta lại hoàn toàn khác với khi còn nhỏ?
Hóa ra ta không chỉ là ta. Trong một thân thể ấy, lại có đến hai linh hồn.
“Chỉ thôi sao? Tần Kiều Dương, em đúng là chẳng xem nguy hiểm ra gì.” Minh Yến bật đầy châm chọc.
“Vậy tôi nên gì? Chẳng lẽ khi ta còn chưa gì thì tôi phải ra tay trước để chiếm lợi thế?” Tôi kinh ngạc ấy. Anh ấy sửng sốt, đúng là nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
21
Tôi đã biết Tống Duyệt không bình thường, cho nên khi nguy hiểm thực sự đến, tôi lại có cảm giác: "Cuối cùng cũng tới rồi."
Tôi và Tống Duyệt bị bắt cóc.
“Tiền chuộc à? Tần gia quả nhiên hào phóng. Nhưng hai tiểu thư đây, các người chỉ có thể chọn một người thôi.”
Khi tôi mở mắt ra, nghe thấy bọn bắt cóc đang gọi điện thoại, bên cạnh, Tống Duyệt cũng đã tỉnh lại.
Chạm mắt với tôi, ta bối rối dời ánh đi. Tối qua chính ta đã hẹn tôi ra ngoài, rằng muốn ôn lại những chuyện thời thơ ấu.
Tôi biết, đây là cơ hội mà ta đã chờ đợi.
“Ồ, tỉnh rồi sao? Vậy chắc nghe rõ cả rồi. Các đoán xem, Tần gia sẽ chọn ai đây?” Tên đàn ông có vết sẹo trên mặt nhếch mép đầy ác ý khi cúi xuống gần chúng tôi.
“Hải Lâm…” Tôi hắn, gọi ra tên hắn. Nụ trên mặt hắn lập tức đông cứng lại.
Bạn thấy sao?