Người Thừa Kế Thực [...] – Chương 8

17

 

Cho đến khi yến hội chính thức bắt đầu, tôi đỡ ông nội xuống lầu.

 

“Kiều Dương, đi thôi.” Ông gật đầu với tôi, đưa cơ hội mà lẽ ra ông phải đọc diễn văn cho tôi.

 

Tôi vào ánh mắt khẳng định của ông, gật đầu, rồi bước lên đài dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

 

“Sao lại thế này? Đây không phải là tiệc mừng thọ của Tần lão gia sao? Tần Kiều Dương đang ?”

 

“Cô ấy điên rồi sao, còn dám chạy lên đó phát biểu sao?”

 

“Đây là cái gì , Tu La tràng sao? Thiên kim thật còn đang ở đây, đợi lát nữa có bị vả mặt không?” Có người hướng ánh mắt về phía Tống Duyệt, đang ngồi bên cạnh mẹ Tần.

 

Ngay cả mẹ Tần cũng không nhịn mà âm thầm liếc Tống Duyệt vài lần.

 

Khác với những người khác, ta có vẻ rất trầm ổn, trên khuôn mặt vẫn treo nụ ngọt ngào, giống như không nhận thấy sự thay đổi trong không khí.

 

“Cảm ơn các vị đã đến tham gia tiệc mừng thọ của ông nội tôi…” Tôi lên tiếng, âm thanh vang vọng, sắc mặt Tống Duyệt hơi thay đổi, mặc dù không rõ ràng lắm.

 

Lúc đầu chỉ là những lời khách sáo, mọi người không mấy hứng thú, mãi cho đến khi tôi bắt đầu về thân thế của mình và Tống Duyệt.

 

“Về những đồn đãi gần đây, tôi có vài lời giải thích.” Nghe , mọi người lập tức ý hơn.

 

“Về thân thế của tôi, tôi thật sự không phải là con của Tần gia, Tống tiểu thư mới là người của Tần gia, Tần gia không có ý định giấu giếm chuyện này, tôi cũng không có.” Đây là lời tuyên bố và thừa nhận thân phận thực sự của Tống Duyệt điều này lại không giống như những gì mọi người tưởng.

 

Bởi vì, đây là một chuyện quan trọng lại do tôi, một người nuôi dưỡng như giả thiên kim, đứng ra tuyên bố.

 

Khi mọi người chưa rõ đầu đuôi, không hiểu hành của Tần gia, ông nội Tần đột nhiên lên tiếng: “Tần gia sẽ không bạc đãi huyết mạch thân sinh đối với Kiều Dương, cũng , con bé vẫn sẽ là người cầm quyền của Tần gia trong những năm tới.”

 

18

 

Lúc này mọi người mới hiểu ra, đây là đang tạo thế, chống lưng cho nhau. Nhưng lại vì một đứa trẻ không có huyết thống, ở đây mỗi người đều có tâm tư khác nhau, bề ngoài vào thì lại thấy hết sức hài hòa.

 

“Anh còn tưởng rằng Tần gia không cần em nữa, có thể đào người đi rồi.” Minh Yến chọn đúng thời điểm để lên tiếng, ấy nửa nửa thật.

 

“…” Tôi không gì.

 

“Em thật là, thật sự là không thú vị gì cả, vẫn cứng nhắc như xưa, ngay cả một chút cũng không .” Minh Yến bất đắc dĩ nhún vai.

 

“Hay lắm, mới không một lúc, mà đã thông đồng với Kiều Dương nhà chúng tôi!” Tần Triệt đột nhiên chen vào, tách tôi và Minh Yến ra.

 

“Cái này gọi là bồi dưỡng cảm, sau này chúng ta chính là người một nhà.” Minh Yến vỗ vỗ vai Tần Triệt.

 

“Ai là người một nhà với ?” Tần Triệt nhạo, hất tay ấy ra.

 

Cả hai đang giỡn, tôi lại liếc , chợt thấy vạt váy màu hồng nhạt thoáng qua, dáng vẻ có vẻ rất vội vàng.

 

“Đừng ầm lên.” Tôi nhíu mày ngăn cản hai người còn đang bày trò trẻ con, rồi đuổi theo vạt váy đã khuất bóng.

 

Trong lòng tôi có một giọng bảo tôi, chỉ cần đuổi theo, tôi sẽ có thể gỡ bỏ những nghi ngờ luôn đè nặng trong lòng.

 

Phía sau, Tần Triệt và Minh Yến nhau, cũng theo tôi đi lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...