13
Hoá ra là có người hầu thấy huống không ổn, sợ thiếu gia tiểu thư xảy ra xung đột, không tốt cho hòa khí, liền mời Thẩm Tố Tâm đến.
“Không… không có gì.” Tống Duyệt giơ tay lau đi nước mắt trên má.
Cô ta mang theo đôi mắt đỏ hoe, lộ ra một nụ nhợt nhạt, cẩn thận đến mức khiến người khác cảm thấy đau lòng.
“Tần Triệt, con ngoan ngoãn một chút đi.” Thẩm Tố Tâm cảm thấy hơi đau đầu, tất cả đều là con của bà, con ruột cũng tốt, con nuôi cũng , bà không ép buộc hai người chúng tôi phải hòa thuận sống chung.
Nhưng bà cũng không muốn thấy ba ngày một chuyện nhỏ, năm ngày một chuyện lớn.
“Con có gì không ngoan ngoãn đâu, mẹ à, đừng thiên vị như chứ, nếu ta hiểu chuyện một chút, con cũng sẽ không đi tìm ta phiền phức.” Tần Triệt không quan tâm mà .
“Được rồi, đừng ầm lên nữa, nếu không thể chuyện đàng hoàng, tốt nhất là đừng gặp mặt. Duyệt Duyệt, chiều nay thu dọn chút đồ, chuẩn bị rời đi.”
Thẩm Tố Tâm nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt nhất, không phải họ vẫn luôn ở tại nhà riêng sao? Chỉ là vì sự việc liên tiếp phát sinh, thời gian ở nhà chung này đã đã lâu hơn so với mọi khi.
“Mẹ, mẹ không cần con nữ sao? Con sẽ nghe lời, sẽ xin lỗi chị, sau này con sẽ không quấy rầy chị nữa.” Tống Duyệt không hiểu ý của mẹ, cho rằng mẹ đang đuổi ấy đi.
Trong mắt ta hiện lên một tia bực bội, trên mặt thật sự rất đáng thương, sợ hãi bị người thân vứt bỏ.
14
“Mẹ không có ý đó, bình thường chúng ta không ở nhà này, nếu con muốn ở lại đây thì Kiều Dương và mẹ sẽ trở về bên kia.”
Thẩm Tố Tâm thấy dáng vẻ của ta liền nhíu mày.
Cuối cùng, Tống Duyệt đi theo Thẩm tố rời đi, ông nội rõ ràng không quá coi trọng cháu này, ta ở lại cũng chẳng thể thay đổi gì.
Ngược lại, những người khác trong Tần gia, lập trường lại không kiên định như .
Tống Duyệt đi theo Thẩm Tố Tâm trở về không bao lâu, tin tức về người thừa kế Tần gia là con nuôi giả mạo thiên kim, bắt đầu lan truyền trong giới hào môn.
Những người nấp ở phía sau chắc chắn muốn xem tôi bị chế giễu cũng có những người tin vào câu chuyện này, cho rằng đó là chuyện đáng .
Tiệc mừng thọ của ông nội, khách khứa tụ tập đông đủ.
Những thiên kim tiểu thư luôn kiêu ngạo, vì sự thật giả về thiên kim mà tụ tập lại với nhau.
“Cái gì? Thật hay giả , Tần Kiều Dương lại là một nghèo hèn sao?”
“Cô ấy bình thường ngạo mạn như thế, kết quả lại là hàng giả, c.h.ế.t mất.”
“Không ngờ, trước giờ không lộ chút nào, thủ đoạn lại lợi như thế, bố mẹ tôi còn luôn khen ngợi ấy, giờ lại, gương mặt đều sắp bị lộ rồi.”
“Nghe thiên kim thật sự đã phải chịu nhiều uất ức bên ngoài Tần gia vì giữ gìn Tần Kiều Dương, lại không thừa nhận ấy.”
“Không thể nào, gì có ai tự bỏ đi huyết mạch của mình, không nhận con ruột lại giao gia sản cho người ngoài, chắc là ông nội Tần gia không hồ đồ như đâu.”
“Nếu có khả năng như Tần Kiều Dương thì dù không phải con ruột, bố mẹ chắc chắn cũng sẽ để gia sản lại cho ấy.”
...
Những lời này đã đánh gãy mọi suy đoán ác ý.
Người có con nuôi có năng lực, so với những người chờ c.h.ế.t sống trong vòng tay của gia tộc, đương nhiên là đáng tin cậy hơn.
Hơn nữa con nuôi này còn nuôi dưỡng từ nhỏ, ngoài huyết thống ra, chẳng khác gì con ruột.
Bạn thấy sao?