Lúc nhỏ, ông nội thường xuyên đưa tôi lén lút đi đến Tống gia. Tôi và Tống Duyệt quen biết nhau từ khi đó. Mỗi lần ở bên nhau, ông nội luôn chúng tôi bằng ánh mắt phức tạp, khó hiểu.
Mãi đến một lần, tôi vô nghe , khi xa xăm về phía Tống Duyệt, ông lẩm bẩm một câu: "Khó có thể coi trọng".
Tôi như thể hiểu lý do vì sao ông nội chọn tôi, bởi vì tôi khá thông minh, có giá trị, sẽ là người ông có thể bồi dưỡng, đủ tư cách để gánh vác gia đình.
Sau đó, tôi luôn giữ vững sự thông minh ấy, bởi vì bố mẹ ruột của tôi không chọn tôi, tôi không thể mất đi ông nội.
Sau này, ông nội đột nhiên mắc bệnh nặng.
Chúng tôi rất lâu không đến Tống gia nữa lại nghe chuyện từ miệng người trong Tần gia.
11
“Tống gia sụp đổ, thật là vận mệnh khó đoán.”
Trong buổi tụ họp gia đình, bọn họ than thở về vận mệnh của Tống gia, khi vợ chồng Tống gia c.h.ế.t một cách ngoài ý muốn, những kẻ xấu đã nhanh chóng ngóc đầu lên, một gia đình hào môn đã sụp đổ chỉ trong vòng một đêm.
Bỗng nhiên, tôi đứng dậy từ chỗ ngồi, khiến họ hoảng hốt nhảy dựng lên. Ánh mắt của tôi về phía ông nội đầy quyền uy không thể thốt ra lời.
Tôi đi tham gia tang lễ Tống gia, đó là bố mẹ ruột của tôi tôi lại chỉ là khách tham dự lễ tang họ.
“Ông nội, con không có ba mẹ.” Tôi vào những bức ảnh đen trắng mở ra, vô thức gọi như mà không hề phép.
“Kiều Dương vẫn còn có ông nội.” Ông vỗ nhẹ lên đầu tôi, sắc mặt dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi ngây ngẩn ông, trong lòng cảm thấy có chút trống vắng.
Sau tang lễ, Tống Duyệt không còn xuất hiện nữa, ông nội thay đổi quyết định, không đưa ta về lại Tần gia.
Ông cũng không hề nhắc đến đứa cháu lang thang bên ngoài.
Mãi cho đến nhiều năm sau, hôm nay, một xa lạ mang theo báo cáo xét nghiệm ADN đến tìm tôi.
Lần này xuất hiện, ta dường như có một sự thay đổi lớn về tính cách.
12
“Chị ơi, chị xem em mới vừa đu dây đấy!” Tôi mới từ tầng trên xuống, Tống Duyệt liền vui mừng chạy tới.
Chưa kịp để ta vươn tay ra, Tần Triệt đột nhiên xuất hiện, đứng chắn trước mặt tôi, nhạo : “Cô có tỉnh táo không đấy?”
Lời đầy châm chọc, không chút lưu .
“Em không có ý gì, em chỉ là muốn chơi cùng chị thôi.” Tống Duyệt sắc mặt tái nhợt, ta có chút sợ Tần Triệt.
“Nhà chúng ta không chấp nhận kiểu này đâu, hiểu không?”
“Nếu không thích Kiều Dương, cứ lặng lẽ ở ngoài đi, tôi cũng có thể hiểu đừng có giở trò vặt, giả vờ chị em thâm. Ở đây không thích kiểu đó đâu.”
Tần Triệt không phải là ghét Tống Duyệt đến mức ấy, chỉ là tính cách luôn không thích những người quanh co, chuyện mờ ám sau lưng.
Tần gia đã nhận Tống Duyệt người trong gia đình.
Nếu ta vẫn giữ lập trường kiên định như lúc mới trở về thì tôi và ấy chỉ là người ngoài, cũng sẽ không giúp đỡ ai cả.
Nhưng ta luôn thay đổi như , lúc thì cảnh giác, đầy lo lắng; lúc lại dễ dàng hòa đồng, chị em thâm.
“Em không có mà.” Đột nhiên ta khóc, mắt đỏ hoe, nước mắt như những hạt châu rơi xuống.
“Cô...” Tần Triệt thấy ta khóc như , muốn gì đó tôi đã nắm tay ngăn lại.
“Các con sao lại thế này?” Đó là tiếng của mẹ Tần.
Bạn thấy sao?