Đêm đó, ánh đèn trong thư phòng sáng rực rất lâu. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, địa vị và cấu trúc trong gia đình sẽ không có sự thay đổi lớn lao nào.
Sự xuất hiện của Tống Duyệt không hề ra bất kỳ sóng gió nào. Tần gia thừa nhận thân phận ta điều đó không hề ảnh hưởng đến tôi.
Tôi vẫn là người thừa kế quan trọng nhất của Tần gia, vẫn đứng ở vị trí cao không ai có thể chạm tới.
Tuy nhiên, Tống Duyệt cũng có chút khéo léo. Người Tần gia vốn cảm lạnh nhạt, luôn coi trọng lợi ích và giá trị. Đối với họ, cảm chỉ là gia vị thêm vào trong những khoảnh khắc nhàn rỗi. Nhưng trong thời gian ta trở về, Tống Duyệt đã nhiều lần khiến mẹ Tần bật .
Cô ta thường xuyên nũng, thể hiện sự ngoan ngoãn trước mặt mọi người trong gia đình, rõ ràng dễ thương hơn so với sự cứng rắn của tôi.
Ngoại trừ xung đột vào ngày đầu tiên ta trở về, những ngày sau, ta luôn thể hiện thái độ rất an phận. Nhìn thấy sự ngoan ngoãn ấy, người Tần gia đối với ta cũng dịu dàng hơn nhiều.
Cho đến sáng hôm đó, tiếng từ cầu thang đánh thức mọi người trong nhà.
Cô trong bộ váy trắng nằm đau đớn trên nền đất, bên cạnh những mảnh vỡ của cái bình hoa, m.á.u tươi chảy ra thấm đỏ sàn nhà.
Còn tôi, đứng trên cao ở đầu cầu thang, xuống ta bằng ánh mắt vô cảm, không chút biểu lộ cảm nào…
4
"Mẹ, con đau quá!" Tống Duyệt không lập tức buộc tội tôi mà về phía những người bị tiếng đánh thức, đôi mắt ngấn lệ, giọng đầy ủy khuất.
Mọi người hoàn hồn mới vội vàng gọi điện thoại, nhanh chóng sắp xếp bác sĩ.
"Hãm à?" Tần Triệt đứng cạnh tôi, vừa ngáp vừa nhướn mày hỏi.
Cảnh tượng vừa rồi, bất cứ ai cũng cảm thấy có điều bất thường.
Tôi mím môi, Tống Duyệt với thân hình đầy thương tích nằm đó, lắc đầu. Ít nhất, ta chưa trực tiếp buộc tội tôi, gán cho tôi tội danh.
Cô ta chỉ “vô ” ngã từ cầu thang xuống ngay lúc tôi đi qua. Nơi này có camera giám sát, ta sẽ không ngu ngốc đến mức tôi đã đẩy.
“Sao lại bị thương nặng thế này?” Mẹ Tần, Thẩm Tố Tâm, cau mày chạy tới bên cạnh ta. Bà không biết phải sao vì xung quanh toàn là những mảnh vỡ bình hoa. Chúng cắm vào da thịt, m.á.u nhuộm đỏ thảm trải sàn, còn gương mặt Tống Duyệt thì càng lúc càng tái nhợt.
Thẩm Tố Tâm không biết rốt cuộc ta bị thương ở đâu, mức độ nghiêm trọng ra sao, nên trước khi bác sĩ đến, bà không dám tùy tiện chạm vào ta.
Nhưng Tống Duyệt không quan tâm đến điều đó, vì đây chính là thời điểm tốt nhất để khơi dậy sự thương cảm.
Cô ta khó nhọc nâng tay, nắm lấy vạt áo của Thẩm Tố Tâm. Bà khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức khó nhận ra.
“Mẹ…”
“Đừng gì cả, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.” Thẩm Tố Tâm ngắt lời ta, khiến câu chưa kịp thốt ra của Tống Duyệt bị nuốt ngược vào.
“Qua xem thử không?” Tần Triệt tôi vẫn đứng yên, liền đề nghị. Tôi gật đầu.
"Đừng lại đây!"
“Đừng lại đây!”
Hai giọng cùng vang lên, một từ Tống Duyệt, một từ mẹ Tần.
Giọng của Tống Duyệt đầy kích , rõ ràng kiêng dè tôi.
Tôi lập tức dừng bước Tần Triệt thì chẳng hề sợ hãi mà bước tới.
“Sao thế? Muốn tôi lại đây giúp không?” Anh hơi cúi người, ánh mắt mang chút bỡn cợt, chạm thẳng vào đôi mắt Tống Duyệt.
Cuối cùng, khi ta sắp không chịu nổi nữa, xe cứu thương cũng đến.
Bạn thấy sao?