Người duy nhất đứng về phía tôi là Tần Triệt cũng trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả.
Nhưng cuối cùng, người mà bọn họ đặt tất cả kỳ vọng là Tống Duyệt cũng không thể cứu vớt họ. Tống Duyệt đã chạy trốn.
Cô ta mang theo toàn bộ tài sản còn sót lại, để lại phía sau là đống nợ nần chồng chất.
Kết cục của những người Tần gia cũng chẳng tốt đẹp. Khi bức tường đổ sụp, mọi người tranh nhau đẩy, hùa nhau hãm . Vì bảo vệ Tống Duyệt, người mà họ từng cưng chiều như báu vật, họ đã đắc tội không ít người. Một số gia tộc hào môn khác liên kết lại, chèn ép không gian sống của Tần gia.
Thật ra, tất cả những điều này chẳng qua là một thử thách dành cho nữ chính. Vốn dĩ, nữ chính mang hào quang của nhân vật chính. Những khó khăn tưởng như không thể vượt qua sẽ giải quyết dễ dàng một khi ta thức tỉnh và đối mặt với thử thách. Nhưng Tống Duyệt lại không trở thành một nữ chính đủ tư cách. Đứng trước sóng gió, ta lựa chọn bỏ chạy.
Nhiều năm sau, khi họ gặp lại Tống Duyệt, ta đã ở bên cạnh một người đàn ông mà trước đây ta từng khinh thường. Cô ta phớt lờ Tần gia, tiếp tục tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý của mình. Ngược lại, tôi - người bị vứt bỏ và gắn mác xui xẻo - lại là người chìa tay giúp đỡ họ. Đến lúc này, họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra mình đã lựa chọn sai lầm như thế nào.
Còn về Tống Duyệt, tuy không rơi vào cảnh túng quẫn thiên kim tiểu thư ngày nào giờ phải lăn lộn bên những người đàn ông chỉ coi ta là món đồ chơi. Có kẻ ham mê nhan sắc của ta, có kẻ muốn dẫm đạp lên sự kiêu hãnh đã từng thuộc về ta, kéo ta xuống bùn nhơ, nhục nhân phẩm ta...
Tôi tỉnh giấc, mang theo những ký ức kỳ lạ đó.
Tất cả những nghi hoặc đều có lời giải đáp.
Vì sao ông nội, từ sớm đã biết tôi không phải con cháu ruột thịt của Tần gia, vẫn chọn tôi người thừa kế? Vì sao ông luôn tin tưởng tuyệt đối vào tôi, một kẻ không mang chút huyết thống nào với Tần gia? Và tại sao, khi Tống Duyệt trở về, ông lại có thái độ lạnh nhạt đến thế?
Sự khác biệt trong từng kết quả đều xuất phát từ thái độ của ông nội. Có lẽ ông đã sớm thấy những hình ảnh này, trước cả tôi.
Ngày hôm đó, tôi gõ cửa thư phòng của ông nội. Đối diện với ánh mắt sáng tỏ của ông, tôi không cần nhiều. Chỉ một ánh mắt, trong lòng mỗi người đều tự có đánh giá của riêng mình.
Không ai biết chúng tôi đã gì với nhau. Chỉ biết rằng, kể từ ngày đó, tôi rời khỏi Tần gia hoàn toàn, và Ông nội, người luôn coi trọng tôi cũng không ngăn cản.
Tần Triệt bối rối, cố gắng ngăn tôi lại tại sân bay.
"Kiều Dương, tại sao đột nhiên lại muốn đi?" Anh không thể hiểu tại sao, khi mọi chuyện vừa sáng tỏ, tôi lại chọn rời đi vào lúc này.
Tôi Tần Triệt, nhớ đến giấc mơ, nơi là người duy nhất từng đứng về phía tôi, nở một nụ hiếm hoi dành cho .
"Muốn đi khám thế giới bên ngoài." Tôi khẽ vẫy tay chào tạm biệt trước biểu cảm ngạc nhiên của .
Từ hôm đó, tôi không còn là người thừa kế, không phải là kẻ kỳ vọng, cũng không phải là đứa con giả danh đại tiểu thư.
Tôi chỉ đơn thuần là chính tôi - Kiều Dương.
Bạn thấy sao?